“Cứ để y đi.” Cố Xi khoát tay: “Có vị điện hạ kia đích thân trông chừng, chú tiểu đầu trọc này cũng không gây ra được sóng gió gì.”
Chuyện này xem như tạm thời bỏ qua.
Nhưng ở cuối con phố dài, bỗng có một giọng nói vang lên —— “Phong Đô Doãn thật có nhã hứng, lại đang phơi nắng!”
Cùng với giọng nói là ánh sao rơi vào Quỷ Quốc. Ánh sao như mộng như ảo, chầm chậm lưu chuyển, ngưng tụ thành một bóng hình mơ hồ.
Đây là một lão giả lưng còng, mặt mày tươi cười, tay chống cây gậy có đầu hình hồ lô. Lão để bộ râu trắng rậm rạp, mặc y phục màu sắc vui tươi, vầng trán dô cao trông như một quả bàn đào.