Ánh mắt vô tội của hắn khiến Hùng Tư Độ không thể xác định được đây có phải là lời chế nhạo hay không.
“Ta cho ngươi một cơ hội giải thích nữa!” Hùng Tư Độ dùng ngón tay gõ vào song sắt, kêu rầm rầm.
"Lão già gầy như que củi kia hỏi ta có bị oan không. Ta nói ta không. Sau đó lão đột nhiên có việc, bỏ đi. Rồi ta bị đưa đến đây.” Vương Vị nhìn Hùng Tư Độ: “Chuyện chỉ có vậy. Ta không lừa ngươi.”
Hùng Tư Độ nhìn ánh mắt nghiêm túc của gã đầu trọc này, nửa tin nửa ngờ: “Vậy ngươi nói xem, vì sao ngươi bị bắt vào đây?”
Vương Vị không chịu thiệt: “Ngươi nói trước xem vì sao ngươi bị bắt vào đây.”