Dẫu có ngàn vạn lý do, nào là chẳng nên ỷ sức mạnh nhất thời, nào là phải vì đại cục chiến trường mà suy xét... nhưng không dám ra tay chính là không dám ra tay, nói nhiều cũng chỉ tỏ ra yếu thế, càng nói càng mất mặt. Vì thế, phía quân đội yêu tộc đành ngậm miệng, im lặng.
Lần này vốn định khơi mào một cuộc chiến lâu dài với mức độ ác liệt được kiểm soát, không thể vì vài lời khiêu khích của Khương Vọng mà điều động Chân Yêu đỉnh cấp đến — Thần Tiêu sắp tới, lúc đó sức chiến đấu của Thiên Yêu mới là điều quan trọng hơn cả. Việc tu hành của các Chân Yêu đỉnh cấp mới là đại cục.
Còn về thể diện của Kỳ Tương Lâm cùng hai kẻ kia... tu thành Chân Yêu đã bao nhiêu năm, vẫn không dám chắc có thể một mình giết được Khương Vọng, bị chỉ thẳng vào mặt mắng chửi cũng chỉ biết nhẫn nhịn.
Gió cờ phần phật, Khương Vọng nhanh chóng rời khỏi Sầu Long Độ, bay vút trên không trung Văn Minh bồn địa.
Nhớ lại những ngày lưu lạc ở Yêu giới, chạy trốn khắp nơi, ở Thần Tiêu thế giới bị Khuyển Ứng Dương đuổi đến mức lên trời không đường, xuống đất không lối, trong tay nắm giữ Bất Lão Tuyền và Tri Văn Chung cũng chỉ đủ để giữ mạng... Quả thực là "cảnh còn người mất"!