“Đã nói chuyện phiếm với ngươi đủ lâu, ngươi đang tiêu hao sự kiên nhẫn vốn không nhiều của ta.” Năm ngón tay Lâu Ước từ từ khép lại, Hỗn Động trong lòng bàn tay cũng theo đó sụp đổ: “Ngoài ra, ta muốn nói với ngươi, Khương Vọng để lại ở Thiên Kinh thành không phải nỗi nhục, mà là sự khoan dung và công bằng của Trung Ương đế quốc ta. Rốt cuộc ngươi đi trên con đường nhỏ, suy nghĩ quá hẹp hòi——”
Keng!
Bên ngoài Hỗn Động vang lên tiếng kiếm reo.
Kiếm tựa sấm sét giáng xuống chín tầng trời.
Ngay trong khoảnh khắc này, Lâu Ước cảm nhận được một luồng sắc bén. Hắn vừa hờ hững ngẩng đầu, vừa dùng sức khép bàn tay—— nhưng năm ngón tay này không thể khép lại.