"Bởi vì đông gia của các ngươi là người thực sự đặt chân lên con đường tu hành, từng bước vững chắc." Diệp Thanh Vũ nghiêm túc nói: "Xuất phát điểm của hắn, là xuất phát điểm mà ai cũng có; kinh nghiệm của hắn, là kinh nghiệm mà ai cũng thấy; sự tồn tại của hắn, thực sự khích lệ rất nhiều tu giả có chí hướng."
Khương Vọng cười: "Nói trắng ra, là do ngưỡng cửa nhà người khác quá cao, người tặng quà không bước vào được! Muội nói vậy, lại làm ta có vẻ ghê gớm lắm!"
Chử Yêu đang ăn lẩu, vội ngẩng đầu lên: "Sư phụ, người vốn rất ghê gớm!"
"Vậy sao?" Khương Vọng tiện tay gắp một đũa, tựa kiếm vớt trăng, lấy chiếc đùi gà trên đũa của y, bỏ vào bát Diệp Thanh Vũ, một loạt động tác liền mạch, không thèm nhìn đồ đệ, chỉ dịu dàng nói với Diệp Thanh Vũ: "Muội tới đột ngột quá, ta quên chưa hỏi... Bệnh của Diệp bá phụ đã đỡ hơn chưa?"
Diệp Thanh Vũ mỉm cười, gắp cho Chử Yêu một chiếc đùi gà: "Vẫn chưa. Nên ta sẽ phải nhanh chóng quay về."