“Nói đi.” Cao Chính dùng ngón cái và ngón trỏ khẽ vuốt ve quân cờ: “Ý ngươi đến đây là gì?”
Khương Vọng đáp: “Danh tiếng của Cao chân nhân, thiên hạ đều biết. Nay ta du ngoạn thiên hạ, đi đến Việt Quốc, không thể không đến ngọn danh sơn này... Xin được cùng Cao chân nhân luận đạo.”
“Luận đạo?” Cao Chính hơi nhướng mắt: “Không phải luận kiếm sao?”
“Là luận đạo.” Khương Vọng mặt không đổi sắc: “Khương mỗ từ nhỏ không thích đánh đấm, ưa văn đấu hơn võ đấu.”
“Ta có chút tò mò.” Cao Chính chậm rãi nói: “Đệ nhất thiên kiêu hiện thế, muốn cùng lão hủ cô độc này luận đạo gì đây?”