Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chẳng lẽ bây giờ lão còn dám nhảy ra đánh chúng ta hay sao?” Bạch Ngọc Hà cười đùa nói. Cùng với việc bàn cờ đối địch với Ngao Quỳ mở ra, toàn bộ thế giới Phù Lục rõ ràng hiện ra ở trước mắt, hắn ta càng ngày càng chắc chắn phe mình sẽ giành thắng lợi.
Đây không phải là ngạo mạn.
Đối với người thông minh mà nói, lựa chọn chính xác cho tới bây giờ cũng không nhiều.
Khương Vọng mơ hồ đã có suy đoán, nhưng cũng không vội biểu đạt, trực tiếp xoay người nói: “Đi thôi, đi Nhai Cam Thiên Khanh. Nơi này đã không còn gì để nhìn nữa.”