Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“À… Đúng. Vương thượng nói rất có lý, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực ngăn chặn kiếp nạn xảy ra.” Biểu cảm của Khương Vọng trở nên nặng nề: “Vốn ta giáng lâm xuống thế giới này trợ giúp ngươi trở thành chúa cứu thế chân chính, là thiên mệnh an bài, là điều đã được viết trước trong Sáng Thế Chi Thư! Trách nhiệm to lớn trời cao giao phó, Vương thượng, ngươi nhất định phải nỗ lực hơn nữa.”
Khánh Vương rạo rực chí khí, trạng thái tinh thần bỗng sôi sục: “Cứu thế cứu dân, ta nào tiếc thứ gì!”
Khương Vọng cất bước đi tới một bệ đá khác: “Xem trang tiếp theo đi.”
Vu Chúc tiếp tục đọc trang sách thứ tư trong thạch thất: “Duy nhất trên đời, tại…”