Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tiểu Huyền Kính cười để lộ hai cái răng sữa bé xíu, duỗi bàn tay đầy thịt, chộp lấy hầu kết của hắn, hi hi gãi như vừa phát hiện vật gì đó mới lạ.
Yết hầu là chỗ yếu hại, bình thường không cho người khác thấy, có điều ở trong tay một đứa trẻ thì cũng chẳng có gì to tát, chẳng khác gì đang gãi ngứa.
Khương Vọng để mặc cho nó nắm, cười hỏi Miêu Ngọc Chi: "Phu nhân dẫn Huyền Kính theo là muốn đi đâu?"
Miêu Ngọc Chi nói: "Ở trong nhà nó cứ khóc mãi không ngừng nên ta mới dẫn nó ra ngoài đi dạo giải sầu một chút, thuận tiện... đi bái tế phụ thân nó. Quả nhiên vừa qua cửa liền nín khóc, tính tình cũng không chịu ngồi yên."