Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vậy…” Tướng lĩnh nuốt một ngụm nước bọt: “Chúng ta phải làm thế nào?”
“Mọi người đều biết, sở dĩ Ngao Hoàng Chung ta vừa mới xuất đạo đã có thể chấp chưởng hai vạn kình tốt, trở thành thống soái quân đội tọa trấn một phương, toàn bộ là nhờ vào tài hoa và nỗ lực của ta.” Ngao Hoàng Chung từ tốn nói: “Với danh tiếng chấn động biển cả và quân lược kinh tài tuyệt diễm của ta ngày đó, lúc ấy bọn họ chỉ vừa thấy tên ta đã lập tức bảo ta lên.”
Tướng lĩnh sau lưng sửng sốt một lúc mới phản ứng được ngày mà Ngao Hoàng Chung nói tới là ngày nào: “Đúng đúng đúng đúng! Ngày đó Vương thượng thực sự… thực sự vang danh vạn cổ, hẳn sẽ lưu truyền vĩnh thế!”
Phó tướng cách đó không xa nghe được cuộc hội thoại này, bèn vội vàng đi tới: “Thập Cục Kỳ Binh Diễn Luận của Dữ Trọng Hi Hoàng Chủ ngày đó, đến nay mạt tướng còn đặt trên đều giường, ngày nào cũng bái lạy đấy ạ!”