Hồ Uyên nhìn chằm chằm hắn, nói:
- Người luôn có chút khốn cảnh không muốn nói, nhưng ta nhớ được ngươi trước kia nhiệt tình, chính nghĩa, thiện lương, tràn ngập hào hùng, đó là người mà ta muốn trở thành, thậm chí ta cảm thấy ngươi chính là người trong tiên hiệp, kết giao với người không nhìn thân thế, gặp chuyện bất bình rút kiếm tương trợ, ta bây giờ nghĩ lại một chút đều sùng bái ngươi.
Nụ cười trên mặt Khương Thiên Sinh tan biến, hắn nghe được ý của đối phương, đổi lại trước đó hắn tất sẽ giận dữ, nhưng những năm qua gặp qua những chuyện mà nam tử mặc áo tím trải qua, hắn yên lặng.
Hắn lạnh mặt nói:
- Kết giao với người, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ để làm gì? Nếu như có một ngày, ta bị lực lượng nào đó trục xuất, tất cả mọi người không biết ta, ta làm hết thảy, chẳng phải uống phí?