Bầu trời hoàng hôn, bão cát màu máu tràn ngập giữa thiên địa, trong một mảnh hoang mạc có một thôn trang, trong một nhà lầu, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Bình An đang ở trong thôn trang nói chuyện với một lão giả mù mắt.
Ánh mắt của lão giả quấn vải xám bẩn cũ, quần áo tả tơi, tóc như cỏ khô, cả người gầy như que củi, nhưng khí thế của hắn rất mạnh, ở trước mặt hắn, ba người Khương Tiển không dám lỗ mãng.
- Vùng cấm địa này từng là nơi hai vị chí cường giả quyết chiến, bọn hắn đại chiến vạn năm, khiến cho mảnh thế giới này rời khỏi võ đạo, sau khi hai bên đồng quy vu tận, oán khí khó tiêu, kẻ đến sau đi vào rất khó lại trốn ra, dần dà liền trở thành tuyệt địa làm người nghe tin đã sợ mất mật bên trong ba ngàn thiên địa.
Lão giả dùng một loại ngữ khí để ba người Khương Tiển khó hiểu cảm khái.
Khương Tiển tò mò hỏi: