Ánh mắt Hoàng Kiếm Tửu lóe lên, dù sao cũng không phải liều mạng chiến đấu, nên hắn chưa dốc hết sức cho một kiếm này. Hắn nhìn Phong Chi Kỳ một cách kỳ lạ, sau đó khẽ nhún chân, cả người nổ tung thành hắc vụ rồi biến mất.
Phong Chi Kỳ nhìn Hoàng Kiếm Tửu biến mất, ý cười vương vấn dần tan đi.
“Hoàng Kiếm Tửu giỏi lắm...”
Ánh mắt Phong Chi Kỳ rực sáng, sau đó ý chí võ đạo mạnh mẽ hòa quyện với thiên địa, cảm ứng thiên nhân như radar quét qua. Ông hơi nhíu mày.
“Vừa rồi... Hình như có thứ gì đó ẩn nấp trong kiếm khí của Hoàng Kiếm Tửu lao qua.”