---
Sương mù kỳ dị cuộn trào trong cơn mưa xuân lất phất, như những làn sóng trong tiên cảnh mờ ảo, không ngừng thay đổi hình dạng và dáng vẻ.
Một thân hình vạm vỡ, khoác áo thần sai, đứng khoanh tay trước ngực. Gió sương tan biến, luồng khí dữ dội cuốn bay, Phong Chi Kỳ đứng đó, như một vị võ phu tuyệt đại trên đỉnh cao, chỉ một ánh mắt cũng khiến mọi luồng khí phải khuất phục.
“Cút.”
Phong Chi Kỳ nhìn Hoàng Kiếm Tửu đội nón lá, đôi mắt lộ vẻ kỳ lạ, nhưng lời nói lại vô cùng thẳng thừng, không chút khách sáo.