Lưu Kính Tùng ho ra một ngụm máu đen, sắc mặt u ám, không cam lòng.
Ầm!
Mây đen kéo tới, nhuộm đen cả bầu trời, vô số tia chớp như ẩn như hiện trong mây.
Mưa to như trút nước, trút xuống phủ thành.
Thiên địa mù mịt, khiến cho cảm giác của con người trở nên mơ hồ.