Chu Tự cũng không rõ đây rốt cuộc là kim loại gì và cũng không biết là nó có thích hợp luyện thành búa không. Tóm lại nếu không thích hợp thì cứ xem như hắn làm một thỏi kim loại có hình dạng cây búa là được. Đợi sau khi kim loại lỏng đã đông nguội lại thì lấy ra, lúc này mọi người mới thấy được hình dạng của vật mà nãy giờ đang chế tạo, nói thẳng ra thì đầu búa này là dựa theo cây búa trong ấn tượng của Chu Tự mà làm ra, đầu búa nặng trịch rơi “bụp” xuống đất, sau khi ra dấu cái lỗ được chừa ra ở chính giữa là để nhét cán bùa thì Chu Tự để thành viên của đội trang bị bắt đầu làm cán búa, dù sao cũng không thể làm cả cán búa bằng kim loại được. một mặt là phí tổn quá cao, quá tốn kim loại còn mặt khác là nếu như vậy thì sẽ rất nặng, không có ý nghĩa gì.
Động tác của đối phương lưu loát, do thủ nghệ không tồi nên để mài ra một cái cán búa không tốn bao nhiêu thời gian, sau khi làm xong liền nhét cán búa vào cái lỗ đã mài, dùng rìu đá tách chính giữa phần lộ ra ở đầu bên kia sau đó đóng một cái nêm gỗ nhỏ vào khe hở đó, làm vậy thì cán gỗ sẽ bị nới ra, càng đóng vô thì càng bị nới ra, lực ma sát của cán gỗ và phần bên trong của cái lỗ sẽ càng lớn cuối cùng sẽ kẹt chặt lại bên trong rất chắc chắn.
Sau khi làm xong, Chu Tự cầm cây búa mới ra lò lên, phân lượng cũng khá đủ, đầu búa phát ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại dưới ánh nắng.
“Đây, chắc có lẽ là đồng nhỉ?”
Chu Tự không quá chắc chắn trong lòng vì dù sao thì trước khi xuyên việt thì hắn không có quá hứng thú đối với quặng kim loại gì gì đó. Lúc này đây hắn nghĩ cái này là đồng phần lớn lý do cũng là vì nó có màu vàng đồng… Nghĩ đến đây, Chu Tự cho người tìm đến một cục đá to bằng nắm tay không nhân nhượng trực tiếp đập “bụp” “bụp” hai phát đập cục đá nát nhừ, sau đó hắn trực tiếp dùng tay lau đi lớp bột bụi dính trên mặt búa rồi gật gật đầu hài lòng.
- Không tệ không tệ.
Mặc kệ nó phải đồng hay không tóm lại cứ coi nó là đồng và chỉ cần dùng được là được. Lúc này Chu Tự có thể nói là vui vẻ không thôi, nếu không phải nghĩ đến hình tượng thủ lĩnh của mình thì hiện tại chỉ sợ là hắn nhịn không được lập tức ngước mặt lên trời mà cười lớn. chỉ cần vũ khí của bộ tộc bọn hắn được nâng cấp toàn diện, từ đồ đá nguyên bản nâng cấp lên đồ kim loại, chỉ dựa vào độ sắt bén của lưỡi dao được mài bởi vật kim loại thì sức chiến đấu của toàn bộ tộc bọn họ cũng sẽ vì thế mà được nâng cấp toàn diện!
Nghĩ đến bọn Linh Cẩu Nhân và Bán Nhân Mã ở trên thảo nguyên đều là bọn da thô thịt dày, nếu thật sự đánh nhau với bên hắn thì Chu Tự sợ nhất sẽ gặp phải tình huống gì? Sợ nhất chính là không thể đánh xuyên áo giáp của địch đấy! Nếu không thể gây sát thương cho đối phương thì trận chiến này cũng không thể đánh được nữa, mà hiện tại cái vấn đề này sắp không tồn tại nữa!
Nghĩ đến đây, Chu Tự không nói hai lời liền trực tiếp điều thêm người cho khu khai thác đá bên kia. Không cần nói nhiều, sau khi mỏ đồng xuất hiện thì mức độ ưu tiên công việc ở khu khai thác đá đã được nâng cao, nhưng công trình ở bên doanh trại Hắc Nguyệt nhiều và lượng công việc lại lớn nên thật ra đã không còn người để điều nữa. Chu Tự vừa nghĩ liền dứt khoát điều mười binh sĩ của doanh trại qua bên đó để luyện thể lực cộng thêm năm binh sĩ ở bên doanh trại Diêm Hồ, khoản thời gian tới thì các buổi huấn luyện của bọn họ sẽ chỉ có huấn luyện thể lực thôi!
Sau khi nhận được mệnh lệnh, đội mười người ở bên đây lập tức xuất phát còn Chu Tự ở lại doanh trại Hắc Nguyệt chắc chắn sẽ còn việc để bận, sự xuất hiện của mỏ đồng và cách chế tạo đồ đồng đã định trước là nội bộ trong bộ tộc của bọn hắn sẽ có thêm một bộ mới là bộ rèn đúc!
Hiện tại bộ rèn đúc đang cần người đồng thời cũng cần một cái lò rèn chuyên dụng vì dù sao thì bộ trang bị bên kia mỗi ngày đều phải nung đồ gốm mà chỉ có một cái lò nếu bên đây cũng cần dùng thì khó mà phân chia. Lúc này, Chu Tự đã phân xong chỗ cho bộ trang bị, nếu bộ tộc muốn phát triển thì chắc chắn không thể thiếu công cụ kim loại vì thế nên kế hoạch thành lập bộ rèn đúc từ sớm đã nằm trên bản đồ quy hoạch của Chu Tự, nguyên cả lưu trình đều đã được sắp xếp rõ ràng chỉ đợi xem khi nào bọn hắn tìm được quặng kim loại, bây giờ mọi thứ xem như đã được chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi cơ hội đến.
Sau khi phân xong chỗ là hắn lập tức kêu người đến để dựng mái che nắng, thời tiết càng ngày càng nóng, nếu làm việc dưới trời nắng nóng như thế chỉ sợ không phải người cũng sẽ ngất đi. Chu Tự không muốn người trong bộ tộc của mình xuất hiện tình trạng say nắng, nhưng sự thực là điều này đã xuất hiện rồi, đối tượng đều là những đội phải làm không ít những công việc nặng nhọc như đội đốn gỗ, đội khai thác đá, đội thi công,… có số lượng người bị say nắng nhiều nhất.
Trên thực tế là tình trạng này đã có từ trước đó và hắn cũng đã làm một số biện pháp để ứng phó, ví dụ như từ giữa trưa mười một giờ rưỡi đến chiều một giờ rưỡi phải ngừng công việc để nghỉ ngơi và dựng lều ở những chỗ xung quanh công trường để người của các bộ có thể sử dụng,…nhưng cho dù như vậy vẫn có người bị say nắng. Đối với những người bị say nắng thì Chu Tự chỉ còn cách để cho họ nghỉ ngơi, điều này dẫn đến sức lao động trong bộ tộc bọn họ bị giảm đi. Tình trạng này khiến cho Chu Tự cảm thấy áp lực không nhỏ nhưng cũng vô dụng vì điều kiện của thời đại này chính là vậy, trên thực tế đừng nói thời đại nguyên thủy này chỉ sợ là ở xã hội hiện đại cũng có hàng tá người say nắng, điều này khó mà tránh khỏi được và hắn cũng chỉ có thể cố gắng hết sức để ứng phó.
- Nước trà đến, nước trà đến!
Dưới cái nắng nóng giữa trưa, vài thành viên của bộ tộc người đầy mồ hôi đang khiêng những bình gốm đựng đầy nước trà đến, nước trà này là do Diệp Nghiên phát hiện ra, trong lúc hắn nghiên cứu các loại thảo dược phát hiện ra có một loại thảo dược mà nước của nó khi uống vào sẽ đắng nhưng sau khi hết vị đắng sẽ khiến con người ta sản sinh ra một cảm giác mát mẻ thoải mái khó tả.
Sau khi Chu Tự nghe báo cáo định kỳ thì nhất thời nghĩ ra cách lấy loại thảo dược này nấu nước trà rồi chia cho các bộ. Lúc đầu không ít các thành viên trong bộ tộc cảm thấy thứ này đắng, uống lại dở nhưng khi thời tiết càng ngày càng nóng bọn họ cũng bắt đầu phát hiện ra cái tốt của nước trà. Ngồi dưới lều tránh nắng, mọi người đổ một bát nước trà ra uống cạn lúc đó có cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Sau khi uống xong nước trà và nghỉ ngơi một lát trong lều, mọi người nhanh chóng bắt đầu tập trung làm việc tiếp để xây toàn bộ lò rèn của bộ rèn đúc xong kịp trước khi trời tối. Trải qua một ngày làm việc bận rộn, Chu Tự vất vả thở ra một hơi dài nằm trên giường trúc của mình, cây nhang muỗi ở bệ cửa sổ kế bên giường yên tĩnh cháy... đây cũng là do Diệp Nghiên dùng thảo dược mà mình phát hiện chế tạo ra, khi đốt lên nó sản sinh ra mùi hương có tác dụng đuổi được muỗi và côn trùng.
Không mất chút thời gian nào, khoảng khắc hắn nằm xuống giường thì sự mệt mỏi tích tụ cả ngày khiến hắn trực tiếp chìm vào giấc ngủ, đợi đến khi hắn mở mắt ra lần nữa đã là sáng hôm sau.
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca