TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 126: Thử Nghiệm Cung Trúc

Một mũi tên đã bắn trúng mục tiêu. Theo thị lực của Chu Tự, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng từ khoảng cách gần mười mét.

Lần đầu tiên bắn cung, mặc dù không bắn trúng tâm bia, nhưng mũi tên vẫn ở gần vòng trong, cá nhân Chu Tự khá hài lòng với kết quả này, ít nhất cũng không mất mặt.

Tuy nhiên, cuộc thử nghiệm này rõ ràng chỉ mới bắt đầu. Có thể đảm bảo sức mạnh và sự ổn định ở khoảng cách mười mét chỉ có thể nói là quá cơ bản. Nếu thậm chí không thể làm được điều đó thì cây cung trúc này không cần thiết phải tồn tại nữa.

Để Trương Tiểu Sơn đang đứng ở một bên mang tấm bia bắn cung ra xa thêm mười bước nữa. Chu Tự dù sao cũng không dám khinh thường, mở dần mục tiêu ra là sự lựa chọn hợp lý, ít ra làm như vậy hắn còn có chút tự tin.

Một mũi tên bắn ra xa thêm năm mét, dựa vào tầm nhìn do “Động Sát Chi Nhãn” gia trì khiến Chu Tự có thể nhìn rõ mục tiêu. Sau vài mũi tên bắn ra, hắn cũng tìm được chút cảm giác thuận tay.

Đồng thời, chuyển động uốn cung và đặt mũi tên vô hình chung cũng trở nên mượt mà hơn.

Cứ như vậy tiến xa dần, khoảng cách giữa hắn với bia tên đã được kéo dài đến năm mươi mét lúc nào không hay.

Nhờ quy trình tiến lên tuần tự nên thử nghiệm tới bây giờ Chu Tự không bị mất mặt. Tất nhiên, hắn chưa bắn trúng tâm bia một cách chính xác.

Nhưng hắn đối với bản thân yêu cầu rất thấp, chỉ cần mũi tên không trượt bia là được.

Hiện tại để đánh giá, mũi tên này vẫn rất có lực!

Sau đó, tấm bia cũng tự nhiên càng ngày càng xa, áp lực lên Chu Tự càng lúc càng mãnh liệt.

Hiện tại hắn cảm thấy mình rơi vào thế đâm lao phải theo lao thôi…

Ban đầu hắn ước tính rằng một cây cung trúc sẽ có tầm bắn hiệu quả là năm mươi mét nếu đảm bảo vận đủ uy lực.

Thành thật mà nói, lúc đầu hắn không có kỳ vọng cao đối với chiếc cung trúc, nhưng vào lúc này, chiếc cung trúc mà Trang Mộng Điệp làm ra chắc chắn đã hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của hắn.

Lúc này, mục tiêu bắn cung sắp được đặt ở vị trí năm mươi lăm mét.

“…”

Trong khi Trương Tiểu Sơn chạy tới đặt bia dịch lên, Chu Tự cúi đầu sờ nắn cây cung trúc trong tay, như muốn xác nhận xem nó có bị lỏng lẻo sau khi bắn nhiều mũi tên như vậy hay chưa.

Nhưng trên thực tế suy nghĩ trong đầu hắn là như này…

“Chết tiệt, với khoảng cách dài năm mươi mét đó, coi như là thử vận may rồi, nếu tiếp tục thử nghiệm, mình sợ sẽ trượt bia mất thôi?”

“Nhưng xét từ mũi tên vừa rồi, rõ ràng uy lực vẫn còn rất mạnh, nên nếu không tiếp tục thử nghiệm lại không được.”

“Hay là bây giờ mình bẻ gãy cây cung này nhỉ…”

Nghĩ tới đây, Chu Tự mặt không đổi sắc cố ý dùng sức thêm một chút.

“Mợ nó, sao mà rắn chắc thế!”

Không cần đến keo dán, Trang Mộng Điệp đã vận dụng kết cấu mộng và chốt để lắp ráp một chiếc cung trúc vô cùng chắc chắn và đạt tiêu chuẩn về sức mạnh. Nàng quả thực rất xứng đáng với hai chữ “thiên tài”.

Ngay lúc này đây Chu Tự không biết nên khóc hay cười khi thấy kết cấu vẫn chặt chẽ, không hề có một dấu hiệu lỏng lẻo nào trên chiếc cung trúc này hết.

Trong khi Chu Tự đang đau đầu suy nghĩ thì hai người Chu Trọng Sơn và Lý Sách không có việc gì làm, nhân thời gian nhiệm vụ tuần tra trại liền từ xa nhàn nhã đi tới xem một lượt.

Chu Tự vừa nhìn thấy bọn hắn thì hai mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng vẫy tay ra hiệu bọn hắn đi tới.

- Hai người các ngươi đến vừa đúng lúc, Mộng Điệp đã chế tạo ra một loại vũ khí mới, hiện tại đang thử nghiệm, các ngươi cũng nên đến thử xem.

Chu Trọng Sơn và Lý Sách hiển nhiên đều biết bộ tộc của mình đang phát triển vũ khí mới. Bây giờ nghe nói vũ khí mới bắt đầu thử nghiệm thì hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới.

Chu Tự thuận nước đẩy thuyền, đưa cung trúc trong tay cho Lý Sách đang bước đi nhanh hơn một bước.

Sau đó hắn nói với Lý Sách về việc sử dụng cung trúc và một số kỹ năng mà hắn đã tích lũy được trong các lần thử nghiệm trước đó, Chu Trọng Sơn cũng chăm chú lắng nghe.

Nói xong, Lý Sách quả nhiên liền nóng lòng muốn thử một lần.

- Đó là bia bắn cung phải không?

Lý Sách chưa quen với loại từ vựng mới này, nhưng tạm thời vẫn nhớ được.

- Đúng vậy, chỉ cần dùng mũi tên bắn trúng bia là được.

Mục tiêu bắn cung được đặt cách đó gần năm mươi lăm mét, Chu Tự không có ý định đưa tấm bia về gần hơn, mà Lý Sách và Chu Trọng Sơn vừa mới đi tới chắc chắn không nghĩ đến vấn đề này.

Nhận được câu trả lời tích cực từ Chu Tự, Lý Sách gật đầu, bắt đầu thử giương cung.

Vừa rồi nghe thủ lĩnh giải thích, hắn đã kiểm tra độ bền của dây cung, bây giờ vẫn không hề lỏng lẻo chút nào.

Sau khi giương tên thành công, giống như Chu Tự khi mới bắn mũi tên, vấn đề thường gặp của những người mới tập là thích nhắm một lúc và không chắc chắn, và Lý Sách cũng vậy.

Sau đó hắn thả lỏng ngón tay, mũi tên lập tức bay ra ngoài, trong nháy mắt đã trượt tấm bia cách xa mình năm mươi lăm mét…

Kết quả này có thể nói là hoàn toàn nằm trong dự liệu của Chu Tự. Đây là lần đầu tiên một người mới sử dụng cung tên, lại ở khoảng cách 55 mét, nếu mũi tên đầu tiên có thể bắn trúng bia, trừ phi người đó thiên phú dị bẩm, nếu không thì nếu nói mũi trúng đích mà không có chút may mắn nào là xạo rồi.

Về phía Lý Sách cũng thấy bình thường, hắn cũng không cho rằng mình có thể bắn trúng mục tiêu chỉ bằng một mũi tên.

Sau khi mũi tên bay qua, hắn liếc nhìn Chu Trọng Sơn đang đứng bên cạnh.

- Ngươi cũng thử xem?

Chu Trọng Sơn đứng ở một bên đã nóng lòng muốn thử một lần, bây giờ nghe được lời này, hắn tự nhiên sẽ không khách khí với Lý Sách, tùy tiện cầm lấy cây cung. Hắn vừa quan sát tư thế giương cung của Lý Sách nên rất hiếu kỳ muốn thử.

Vào lúc uốn cung và đặt mũi tên, sau đó là một tiếng "vù" và mũi tên bay xuyên qua không trung… sau đó ngay lập tức đâm trúng bia.

Cái cảnh tượng này, đừng nói là Lý Sách, ngay tới Chu Tự cũng phải sửng sốt trong chốc lát.

“Vãi!”

“Mình biết hắn có thiên phú ‘Đại Sư Vũ Khí’, nhưng bản lĩnh vừa tiếp nhận vũ khí mới đã phát huy lên đỉnh điểm thế này không phải là hơi quá đáng sao?”

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu, Chu Tự theo bản năng liếc nhìn Lý Sách.

Vốn tưởng rằng hành động của Chu Trọng Sơn có thể khơi dậy tinh thần tranh đấu của Lý Sách, nhưng thực tế chứng minh Lý Sách rất tỉnh táo.

Mặc dù đã từng đánh bại Chu Trọng Sơn, nhưng hắn chủ yếu dựa vào cường hóa chân ngôn và công kích tâm lý, cho nên trong thâm tâm hắn biết rằng sức mạnh cứng rắn của Chu Trọng Sơn thực chất vượt trội hơn bản thân.

Bây giờ dù có thua khi mũi tên của Chu Trọng Sơn đã trúng mục tiêu, tuy rất kinh ngạc nhưng hắn không có hứng thú tranh giành với đối thủ.

Đặc biệt là sau khi thủ lĩnh của bọn họ đặt tên cho hắn là Lý Sách và bày tỏ sự kỳ vọng hắn sẽ phát huy được bản thân qua cái tên này, suy nghĩ và sự tập trung của Lý Sách bắt đầu dần dần chuyển dịch.

Thế nên hắn không có hứng thú phân cao thấp với Chu Trọng Sơn về vấn đề đó.

Trong lúc ấy, tấm bia lại di chuyển ra xa sáu mươi mét, Chu Trọng Sơn hồi tưởng lại cảm giác trước đó của mình, cuối cùng lại bắn trúng mục tiêu một lần nữa!

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca