TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 117: Suy Nghĩ Đơn Giản

- Về chiếc xe gỗ, chắc hai người học việc kia đã học được cách làm rồi phải không?

Trong đầu Chu Tự nhẩm tính thời gian thấy hai người học đồ này theo học việc đã lâu.

Nghe vậy Trang Mộng Điệp liền gật đầu.

- Cơ bản là không có vấn đề gì.

- Vậy được, hai đồ đệ của ngươi coi như học thành tfi rồi, ta sẽ tiếp tục sắp xếp thêm mấy người học việc dưới trướng bọn họ, tạm thời công việc chế tạo xe gỗ ngươi không cần làm nữa, từ hôm nay trở đi, ngươi chỉ cần chuyên tâm phát triển “cung trúc” này là được.

Sau một thời gian không ngừng chế tạo, số lượng xe gỗ trong bộ tộc đã tạm thời đủ dùng, theo tiền đề đó, hai học trò cũ đi theo Trang Mộng Điệp sau khi nhận thêm học đồ mới sẽ chịu trách nhiệm chế tạo và bảo trì xe gỗ để duy trì hoạt động hàng ngày. Thiết nghĩ như vậy là quá đủ.

Về phần Trang Mộng Điệp, với tư cách là một nhân tài bốn sao trong bộ phận thiết bị, nàng cần phải phát huy hết khả năng và giá trị của mình trong việc nghiên cứu và phát triển các dự án mới.

Sau khi sắp xếp xong sự việc ở đây, hắn bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị bản vẽ thiết kế ngôi nhà.

Phòng thiết bị có đủ loại dụng cụ nên hắn đương nhiên không có ý định di chuyển sang chỗ khác.

Chu Tự trực tiếp mượn kho của bộ phận thiết bị, trải lên bàn một sơ đồ da thú mới rồi bắt đầu vẽ.

Hắn tuy không học kiến trúc nhưng vẫn có một số kiến thức cơ bản về kết cấu.

Đồng thời, ngôi nhà họ sắp xây sắp tới dù sao cũng chỉ là một ngôi nhà tranh một tầng chứ không phải là một ngôi nhà có kết cấu phức tạp.

Theo ý tưởng và kết hợp với một số khung kết cấu hợp lý, nguyên mẫu khung nhà tranh đã nhanh chóng được Chu Tự vẽ ra.

Đây chắc chắn là phần tinh túy của toàn bộ thiết kế. Chỉ lần công đoạn này làm tốt, những việc khác sẽ trở nên dễ dàng hơn.

- Đi, chúng ta đi đến Bộ Kỹ thuật Xây dựng.

Cầm theo bản vẽ thiết kế, Chu Tự định đến Bộ Kỹ thuật Xây dựng để tập hợp nhân lực cho công việc sắp tới.

Nhưng vừa nghe thủ lĩnh nói vậy thì Trương Tiểu Sơn đã vội vàng bày tỏ…

- Thủ lĩnh, trong bộ không có ai cả. Người của Bộ Kỹ thuật Xây dựng hiện tại đang đào mương bên ngoài doanh trại hết rồi!

Chu Tự nghe vậy liền vô cùng sửng sốt, vừa mới trở về doanh trại, trong đầu tràn ngập những chuyện liên quan đến cung trúc và nhà cửa, hắn thật sự quên mất việc đào mương.

Tính toán thời gian, việc đào mương cũng đã khởi công được một thời gian.

Tuy nhiên, hai người thực hiện công việc ngay từ đầu đã mong cầu đạt kết quả làm một lần xong luôn, và không có ý định thực hiện bất kỳ thay đổi nào đối với con kênh trong thời gian ngắn sau khi hoàn thành, cho nên quy mô của mương đương nhiên không hề nhỏ.

Việc bổ sung nhân lực về sau chỉ xảy ra sau khi nhóm người đầu tiên từ doanh trại Hoang Sơn đến. Bây giờ hắn thực sự không biết bọn họ đã đào được đến đâu rồi.

Không phải hắn không quan tâm đến tiến độ, phát triển nông nghiệp vốn là ưu tiên hàng đầu tiếp theo của bộ tộc họ.

Xem xét sự phát triển của nông nghiệp, không còn nghi ngờ gì về tầm quan trọng của kênh dẫn nước. Một khi nó được xây dựng xong liền có thể cải thiện đáng kể hiệu quả tưới tiêu trên cánh đồng.

Tuy nhiên, quy mô cánh đồng ở giai đoạn hiện tại của họ không lớn, khu vực canh tác cũng không xa hồ nên việc đi lấy nước hàng ngày của các thành viên trong tổ nông nghiệp cũng thuận tiện hơn.

Điều này cũng làm cho các kênh dẫn nước dường như ít quan trọng hơn ở giai đoạn trước mắt.

Sở dĩ Chu Tự gọi hai người kia sớm sắp xếp chuyện này là vì hắn hy vọng khi ruộng của họ đủ rộng cần có kênh dẫn nước, đến lúc đó kênh dẫn nước của họ sẽ được đưa trực tiếp vào sử dụng.

Thay vì đợi đến lúc đó mới sắp xếp người bắt đầu đào thì sẽ quá kém hiệu quả.

Vốn dĩ ban đầu đang phát triển với tốc độ rất thuận lợi, kết quả đến đây lại như có thứ gì đó nhấp nháy báo động, sau đó bị mắc kẹt! Cảm giác ấy rất tệ.

Về mặt trò chơi mà nói, thì nó giống kiểu ảnh hưởng đến nhịp độ phát triển của bản thân vậy.

Đi theo hai người Tiểu Sơn và Thạch Đầu, Chu Tự nhanh chóng đến gần khu vực trồng trọt bên ngoài doanh trại.

Khu vực này là một khu vực bằng phẳng, nhìn thoáng qua cũng không có chướng ngại vật nào ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn, do vậy khiến hắn dễ dàng nhìn thấy đội thi công đang vô cùng bận rộn.

So với nhóm hồi đầu, sau khi có thêm mấy người làm công việc tay chân được cử đến từ doanh trại Hoang Sơn, giờ đây nhìn quy mô thực sự có thể dùng từ “đội thi công” để miêu tả về bọn họ rồi.

Theo sự sắp xếp trước đó của Chu Tự, ba mươi trong số năm mươi người khổ sai ban đầu được phân công cho các thợ mỏ ở doanh trại Diêm Hồ để đào than, và hai mươi người còn lại được phân công đến doanh trại Hắc Nguyệt.

Trong số hai mươi người đó, có mười lăm người đến đội khai thác gỗ để giúp vận chuyển gỗ, và năm người được phân công vào đội thi công để giúp đào mương.

Bản thân việc đào mương đã là một công việc khó khăn, việc tăng nhân lực sẽ nâng cao hiệu quả thi công lên đáng kể.

Từ hai người lúc đầu đến bảy người bây giờ, lực lượng lao động đã tăng gấp bội, hiệu quả tự nhiên cũng tăng lên nhiều.

Lúc này Chu Tự nhìn kỹ hơn, phát hiện con mương đã gần như hoàn thành.

Chỉ cần kiểm tra bằng mắt thường liền thấy chỉ còn cách “vạch đích” mà hắn vẽ ban đầu hai mét nữa thôi.

Khi nhìn thấy Chu Tự, mọi người trong đội thi công đều lầm tưởng rằng thủ lĩnh của họ đến đây để kiểm tra công trình.

Vào lúc ấy, người nào người nấy như được lên dây cót, cuốc xẻng di chuyển rất nhanh, chỉ trong thời gian ngắn đã đào được con mương dài hai mét, ngay cả Chu Tự cũng phải choáng váng khi nhìn thấy vậy.

- Thủ lĩnh, sao ngài lại tới đây? Chúng ta vừa mới xong việc!

Lúc này, Chu Tự mỉm cười nhìn đội trưởng đội thi công Vương Đại Thạch mồ hôi đầm đìa nói:

- Các ngươi đã vất vả rồi, tối nay mọi người trong đội thi công của ngươi sẽ được thưởng một con cá nướng nguyên con!

Vừa nghe tới bữa tối là mọi người có thể tự mình thưởng thức nguyên con cá nướng, trong đó bao gồm cả năm người khổ sai mới đến, bảy người trong đội thi công đều cười rạng rỡ.

- Tạ ơn thủ lĩnh!

Sau khi vui vẻ cảm ơn Chu Tự về phần thưởng, Vương Đại Thạch tựa hồ lại nhớ ra điều gì đó vội vàng hỏi lại.

- Phải rồi thủ lĩnh, bây giờ ngài có muốn đào đầu kia của con mương luôn không?

Điều mà Vương Đại Thạch hỏi lúc bấy giờ là phần cuối nối với hồ để thuận tiện cho việc xây dựng, phần cuối đó chưa được đào trước để ngăn nước hồ tràn vào và gây bất tiện cho công việc sau này.

Còn bây giờ thì…

- Đào luôn đi!

Vì mương đã được đào thông nên không có lý do gì mà không sử dụng.

Trong lúc nói chuyện, Chu Tự cùng đội thi công cũng nhanh chóng đi tới bên hồ.

Ở đây chỉ có khoảng cách hai ba mét, không khó để đào lớp đất cuối cùng, nước hồ cũng theo đó mà tràn vào theo kênh.

Điều này cũng thông báo rằng dự án đầu tiên của đội thi công của họ đã chính thức hoàn thành! Các thành viên của đội thi công do Vương Đại Thạch đứng đầu lúc này đang đứng một bên vỗ tay nhiệt tình.

Tuy nhiên, niềm vui hiện lên trên khuôn mặt Chu Tự nhanh chóng tiêu tan ở giây tiếp theo.

Trong lúc ấy, Vương Đại Thạch nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Chu Tự, vừa lo lắng vừa quay đầu ra hiệu cho các thành viên trong đội ngừng la hét, đồng thời thận trọng hỏi Chu Tự…

- Thủ lĩnh, có vấn đề gì vậy?

Chu Tự phản ứng lại, ánh mắt quét qua các thành viên trong đội thi công, nhìn các thành viên trong đội thi công đang đầy căng thẳng và e ngại, Chu Tự nhanh chóng giải thích…

- Không sao, không sao, không phải do các ngươi đâu, là ý tưởng ban đầu của ta đã có sai sót.

Theo ý tưởng ban đầu của Chu Tự, sau khi đào mương, nước hồ tràn vào mương, chảy thẳng ra đồng.

Nhưng hiện thực trước mắt khiến hắn cảm nhận được đầy đủ ý nghĩa của câu “lý tưởng thì viên mãn, hiện thực lại than vãn.”

Chưa kể nó chảy ra tận cánh đồng, nước hồ tràn vào chỉ là một đoạn nông, nhiều nhất ngập đến mắt cá chân, chỉ đổ vào chưa đầy chục mét thì nước ngừng chảy.

Không cần phải nói, là do hắn nghĩ đơn giản quá.

Đồng thời, Chu Tự cũng rõ ràng ý thức được, muốn kênh dẫn nước này thành công phát huy giá trị của nó, hắn còn cần một thứ nữa.

Đó chính là bánh xe nước dùng để dẫn dòng nước!

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca