TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 112: An Bài Triệu Canh

Cho dù Triệu Canh là nhân tài ba sao thì Chu Tự đã rất hài lòng rồi.

Kết quả đối phương trực tiếp trưng ra một tấm bảng năm chiều gồm một cái bốn sao và hai cái ba sao, có thể nói là vượt xa dự đoán của hắn rất nhiều.

Còn về phần năm sao…

Tâm lý Chu Tự hiện tại thực ra đã rất bình tĩnh rồi.

Bởi vì hắn cơ bản đã nhận ra rằng theo tiêu chuẩn của thế giới này, ba sao nằm ngoài phạm vi của người thường.

So sánh với thế giới ban đầu của hắn, có ít nhất hàng tỷ người bình thường là nền móng hai sao trở lên.

Nói một cách đơn giản, năng lực của một nhân tài ba sao đã vượt trội hơn hàng tỷ người ở thế giới cũ. Làm sao một nhân tài như vậy lại có thể dễ dàng tìm thấy được cơ chứ?

Bằng cách suy đoán tương tự, tài năng bốn sao và năm sao phải hiếm đến mức nào? Chỉ e rằng đó phải là chuyện trăm năm hay nghìn năm mới xuất hiện một lần.

Sau khi điều chỉnh lại tâm thái của bản thân, Chu Tự đã cảm thấy vui vẻ như hoa hướng dương nở trong lòng.

Lúc ấy, nhìn Chu Tự không giấu được nụ cười trên mặt, Triệu Canh vốn đang có vẻ khẩn trương, thực sự rất bối rối trước tình huống đó.

Đáp lại, Chu Tự chỉ mỉm cười vỗ vỗ vai đối phương.

- Ta nghĩ ý tưởng của ngươi rất đúng đắn.

Trong khi nói chuyện, Chu Tự trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình về đất nông nghiệp cũng như những ý tưởng canh tác sau này của mình.

Triệu Canh nghe vậy thì hai mắt sáng lên, vẻ mặt lo lắng và đờ đẫn lúc đầu hoàn toàn biến mất, ngay cả lời nói cũng trở nên sắc bén hơn một chút.

Trong quá trình ấy, hắn không chỉ đứng yên nghe Chu Tự nói, dù sao so với Chu Tự, kinh nghiệm làm ruộng của hắn ở doanh trại Hoang Sơn này vốn phong phú hơn, cho nên ở một số vấn đề cụ thể, Triệu Canh kỳ thật càng có nhiều kinh nghiệm lẫn ý tưởng sáng hơn Chu Tự.

Mới một thoáng trò chuyện mà cả hai người đã thực sự tỏ vẻ hối hận tại sao lại gặp nhau muộn như vậy.

- Triệu Canh, dù sao môi trường miền núi này cũng không đặc biệt thích hợp cho việc trồng trọt. Hai ngày nữa, đội vận chuyển của ta sẽ trở về. Khi đó một phần cây trồng ở đây cũng sẽ được gửi đến doanh trại bên kia để canh tác.

- Môi trường trại bên kia thích hợp trồng trọt hơn bên này. Tuy nhiên, nông dân bên đó chưa có kinh nghiệm trồng trọt những loại cây ở đây, nên ta định để các ngươi đi cùng đội vận chuyển. Các ngươi thấy thế nào?

Chu Tự chắc chắn rất coi trọng những tài năng như Triệu Canh.

Trong thời gian này, hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện công việc đồng áng của Vương Lục Xung kỳ thực cũng không tốt lắm, hoàn toàn không thể so sánh với diện tích của hắn ở doanh trại Hắc Nguyệt.

Trong hoàn cảnh như vậy, việc có thể sản xuất lương thực trên quy mô như này và sản xuất ổn định lương thực để nuôi sống một bộ tộc gần 200 người rất có thể là nhờ có Triệu Canh trước mặt.

Nhờ có cuộc trò chuyện trước đó, Triệu Canh sau khi nghe những lời của Chu Tự không hề do dự mà gật đầu dứt khoát...

- Thủ lĩnh, ta đồng ý đi cùng đội vận chuyển!

- Tốt lắm, chuyện cụ thể ta sẽ sắp xếp sau, ngươi chỉ cần chờ thông báo là được.

Cái tiếng gọi “thủ lĩnh” lần này suôn sẻ và thoải mái hơn nhiều so với lần trước.

Đồng thời, qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Chu Tự rõ ràng nhận ra rằng những nhân tài này vừa có năng lực vượt trội lại vừa có ý chí tự lập mạnh mẽ rất rõ ràng.

Nói một cách đơn giản, họ sẽ không làm những gì người khác nói 100%. Họ có ý tưởng của riêng mình, mà lại còn là những ý tưởng rất rõ ràng, đồng thời cũng duy trì một mức độ tin tưởng nhất định vào ý tưởng của bản thân.

Chẳng hạn như trước đây Triệu Canh đã đề cập đến vấn đề đồng ruộng với Vương Lục Xung rất nhiều lần, và cũng chính vì vấn đề này nên hắn thực sự có phần không hài lòng với cựu lãnh đạo Vương Lục Xung.

“Mình sẽ phải chú ý hơn đến kiểu vấn đề như này trong tương lai.”

Nghĩ tới chuyện đó, Chu Tự gần như bận rộn cả ngày xoay người đi về phía doanh trại, đã đến lúc hắn chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, sáng sớm hôm sau đoàn vận tải đã sẵn sàng lên đường trở về.

Ngoài nguồn tài nguyên cây trồng mà họ có được ở đây và Triệu Canh, một tài năng nông nghiệp sáng giá, còn có năm mươi tù binh chiến tranh trở về cùng đội vận chuyển.

Nói cách khác, “Động Sát Chi Nhãn” của hắn phải được mở ra dùng thường xuyên hơn.

Lúc này chắc hẳn hắn vẫn chưa bình phục hoàn toàn.

Nhưng bọn họ không thể đợi đến sáng mai khi đội vận tải khởi hành mới chuẩn bị phải không?

Lúc ấy chắc chắn là đã quá muộn.

- Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.

Trong lúc Chu Tự đang dưỡng thương, Lý Sách và Vương Xuyên đã bận rộn sắp xếp năm mươi tù binh chuẩn bị đi cùng đội vận chuyển.

Sau khi bắt đầu, Chu Tự trực tiếp kích hoạt “Động Sát Chi Nhãn” để quét lần lượt bọn họ.

Sau đó hắn trải qua năm mươi hai lễ rửa tội của nhóm người nguyên thủy này...

“Phù!”

Thở ra một hơi dài và nặng nề, Chu Tự giải trừ “Động Sát Chi Nhãn” dùng tay che hai mắt ngửa đầu ra sau, toàn thân mềm nhũn.

Đầu hắn choáng váng, mắt sưng tấy và đau nhức. Đây cơ bản là tình trạng hiện tại của hắn.

Trên thực tế, Chu Tự có thể cảm giác được khi hắn không ngừng sử dụng chân ngôn, tổng lượng chân ngôn trong cơ thể cũng như tốc độ hồi phục của nó đã tăng lên đáng kể so với lúc đầu.

Nhưng dù vậy, hắn cũng không thể chịu đựng được trận chiến như lúc trước.

Không ngoa khi nói rằng trong trận chiến đó, những khô lâu binh do Chu Tự điều khiển về cơ bản đã chiếm được một nửa không gian trên chiến trường.

Điều này cũng khiến sức lực của hắn gần như cạn kiệt sau trận đó.

Đến bây giờ hắn mới nghỉ được bao nhiêu ngày chứ? Vẫn còn quá sớm để hồi phục hoàn toàn.

Nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác, vì vậy đành cắn răng chịu đựng và sử dụng “Động Sát Chi Nhãn” để đọc năm mươi tấm bảng thuộc tính, thế mà tất cả vẫn chỉ có hai sao…

Giờ phút này Chu Tự chỉ có thể thở phào một điều là sau khi tiễn năm mươi người này đi, hắn mới có thể thoải mái một lát.

Dù sao, đội vận tải sẽ mất rất nhiều thời gian để khởi hành từ đây và đến doanh trại Diêm Hồ. Kế đó đợi bên đó tu chỉnh xong mới khởi hành thì chắc chắn sẽ còn mất nhiều thời gian hơn, lúc ấy hắn nhân dịp nghỉ ngơi cũng chưa muộn.

Tình huống này khiến Chu Tự không khỏi suy nghĩ về vấn đề hiệu suất vận chuyển.

Hắn phải thừa nhận rằng dựa trên hoàn cảnh hiện tại, khoảng cách giữa doanh trại Hoang Sơn và doanh trại Diêm hồ đối với họ có phần quá xa, việc di chuyển giữa hai bên cũng rất bất tiện.

Nếu như lần này không phải con đường bên kia thảo nguyên bị Bán Nhân Mã cùng Linh Cẩu Nhân chặn lại, hắn phỏng chừng sẽ không lựa chọn băng qua sa mạc để chạy tới đây tìm điểm đột phá.

Bây giờ đã làm được những chiếc xe đẩy bằng gỗ, cách dễ nhất để nâng cao hiệu quả vận chuyển là tìm một con vật có thể kéo xe.

Theo dòng suy nghĩ này, điều đầu tiên Chu Tự nghĩ tới chính là ngựa.

Thuật ngữ “xe ngựa” ra đời từ đây.

Tất nhiên, ngoài xe ngựa vốn có tư duy quán tính hơn thì xe bò, xe lừa cũng được chấp nhận, tùy vào việc họ tìm được loại nào.

Tuy nhiên, để khâu này được triển khai trơn tru, hắn phải đối mặt với sự tồn tại của Bán Nhân Mã cùng Linh Cẩu Nhân.

Nghĩ tới đây, Chu Tự không khỏi cảm thấy đầu tê nhức…

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca