TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyệt Cảnh Hắc Dạ

Chương 168: Đội xe

"Vì vậy." Vu Hoành liếc nhìn cô bé, ánh mắt trở lại Lý Nhuận Sơn.

"Vì vậy, anh chỉ có thể tìm những người không thể ở lại Thành phố Hy Vọng."

Lý Nhuận Sơn cười chỉ bảo: "Trước tiên dựa vào họ để dựng nên một cứ điểm nhỏ, sau khi đảm bảo nguồn nước và thức ăn an toàn, mới có thể cân nhắc thu hút những cao thủ định cư lâu dài."

"Có lý." Vu Hoành thở dài.

"Sắp tới sẽ có một nhóm người tị nạn đi qua gần đây, toàn là xe điện chạy bằng năng lượng mặt trời, chỉ dựa vào năng lượng mặt trời để sạc, tốc độ rất chậm, trên đường chắc chắn sẽ có người hết thức ăn. Đội ngũ này đang hướng đến Thiên Việt, trên đường đi tìm cứ điểm khắp nơi để trao đổi thức ăn, đến lúc đó anh có thể thử xem, có thể thu nhận được vài người không."

Vu Hoành gật đầu nhưng khi nghĩ đến tình hình căn căn phòng an toàn của mình, anh lại ầm thầm lắc đầu trong lòng, căn căn phòng an toàn hiện tại của anh căn bản không đủ để chứa người, chứa thì ở đâu? Chẳng lẽ ở cùng anh vào hang động? Anh có nhiều bí mật như vậy, làm sao yên tâm được?

Vì vậy không còn cách nào khác, hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi, chỉ có thể từng bước một.

Anh thậm chí còn chưa tự cung tự cấp được, còn quá sớm, quá sớm.

Sau khi trò chuyện với Lý Nhuận Sơn, Vu Hoành tách ra, trên đường về tiện thể đi xem bác sĩ Hứa nhưng phát hiện ra căn hầm của cô đã không còn một bóng người, một mảnh yên tĩnh.

Cộc cộc cộc.

Anh đứng trước cửa hầm, gõ cửa.

Không có tiếng đáp lại.

Buông tay, anh khẽ thở dài, quay người nhìn về nơi khác.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, chỉ có ngọn lửa lớn đang cháy ở xa bốc lên những cột khói đen ngòm.

Khu rừng vốn yên tĩnh, lúc này bị ánh lửa đỏ nhuộm đỏ hoàn toàn, cho dù sắp đến giờ hoàng hôn, cũng sáng như giữa trưa.

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, trở về căn căn phòng an toàn của mình.

Cộc cộc cộc.

Đột nhiên, từ trong căn hầm của bác sĩ Hứa cũng truyền đến tiếng gõ cửa từ bên trong.

"…"

Vu Hoành liếc nhìn máy dò giá trị đỏ tích hợp trong cổ áo, giá trị đỏ trên đó đột nhiên tăng vọt lên đến tám mươi mấy.

"Ai gõ cửa vậy?" Giọng bác sĩ Hứa truyền ra từ trong hầm, cẩn thận mang theo sự thận trọng.

Vu Hoành một lần nữa nhìn giá trị đỏ, trong lòng thở dài, không để ý đến tiếng động bên trong nữa, trực tiếp rời đi.

Đi được vài bước, anh đột nhiên quay lại, cúi xuống nhặt một hòn đá, dùng sức khắc lên mặt đất trước cửa gỗ, viết một dòng chữ.

‘Chủ nhân đã đi, bên trong có quỷ’.

Làm xong việc này, anh mới đứng dậy lần nữa.

Vừa lúc đó, bên cửa sổ căn hầm, một người phụ nữ mặc áo trắng đang đứng bên cạnh mép rèm cửa sổ màu trắng kéo một nửa.

Người phụ nữ đờ đẫn nhìn anh, qua cửa sổ, đôi mắt đờ đẫn, lặng lẽ đứng đó.

Khuôn mặt của cô hoàn toàn giống với khuôn mặt của bác sĩ Hứa, chỉ có điều làn da trắng hơn, toát lên một cảm giác thối rữa khó tả, giống như bức tường trắng sắp bong tróc.

Vu Hoành liếc nhìn cô, quay người bước nhanh rời đi.

...

...

...

Thành phố Bạch Hà.

Bên trong một hội trường bỏ hoang.

Một dãy ghế màu đỏ sẫm, bọc da kim tuyến.

Trong đó có những chiếc ghế bị sập, có những chiếc còn nguyên vẹn nhưng đầy bụi.

Những chiếc ghế màu đỏ xếp thành hình quạt, bao quanh một nửa bục giảng hình chữ nhật ở phía trước.

Lúc này, trong hội trường có khoảng hơn hai mươi người đứng rải rác. Tất cả đều là những người lính Quân liên hợp mặc quân phục rằn ri, đội mũ bảo hiểm và mặc áo giáp chiến thuật.

Trước mặt tất cả những người lính, có ba sĩ quan cũng mặc quân phục rằn ri nhưng trên vai đeo phù hiệu hình trăng lưỡi liềm màu bạc.

Ba sĩ quan, hai nam một nữ, mỗi người cầm giấy bút, đang ghi chép tên.

"Từ Chính Thu."

"Vương Tuyền."

"Trương Gia Vĩ."

"Lưu Vũ."

Từng cái tên được ba sĩ quan gọi ra, những người lính được gọi tên lần lượt đi đến trước mặt sĩ quan tương ứng, với tư cách là thành viên của đội được phân công.

Theo từng cái tên được gọi ra, ba đội cũng ngày càng rõ ràng, số người cũng ngày càng đông.

Trong khi đó, số lượng những người lính còn lại cũng ngày càng ít đi.

Khoảng mười mấy phút sau.

"Mã Nhiễm Đông."

"Từ Đại Vĩ."

Theo thời gian trôi qua, tốc độ gọi tên cũng ngày càng chậm lại.

Cuối cùng.

"Đinh Siêu."

Theo cái tên này kết thúc, ba sĩ quan không tiếp tục gọi người nữa.

Nhưng những người lính vẫn chưa được phân công hết, còn lại hai nữ một nam chưa được phân công.

"Kết thúc rồi sao? Sao còn ba người chưa phân công xong vậy?"

Trong ba sĩ quan, Từ Phi cau mày nhìn hai người đồng cấp còn lại. "Tôi đây đã đủ người rồi."

"Tôi cũng vậy." Một sĩ quan khác ở bên cạnh lạnh lùng nói.

“...” Nữ sĩ quan duy nhất là Tiết Ninh Ninh bất lực nhìn hai người.

Cô ta có thể hiểu được yêu cầu nhiệm vụ phải có đội hình tinh nhuệ nhất có thể nhưng nếu không chọn hết những người tinh nhuệ trước mắt này, những người còn lại sẽ phải tự lập thành một đội để vào khu vực nhiệm vụ.