“Không rõ, nhưng sẽ không có chuyện gì.” Vu Hoành an ủi. “Phụ thân ngươi mang theo rất nhiều đồ tốt ra ngoài, kinh nghiệm cũng rất phong phú, không dễ dàng gặp chuyện.”
“Ta muốn giúp đỡ.” Ngải Sâm Na ôm đầu gối, cúi đầu nói. “Ta không muốn vẽ tranh, không muốn học chữ nữa, ta muốn giúp làm chút việc. Ta không muốn trở thành gánh nặng.”
“Sao ngươi có thể là gánh nặng chứ? Na Na nỗ lực như vậy, đáng yêu như vậy, không ai coi ngươi là gánh nặng cả.” Vu Hoành mỉm cười.
“Ta không đáng yêu! Hứa y sinh nói với ta, kẻ vô dụng sẽ chết nhanh nhất.” Ngải Sâm Na ngẩng đầu, nghiêm túc nói. “Ta không muốn làm người vô dụng!”
Trên mặt nàng lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có.