“Chuyện này, ngươi đi làm đi.” Trên mặt Ngụy Hồng Nghiệp rốt cuộc cũng lộ ra ý cười.
Sắp phải đi rồi, vì để sau này có thể leo cao hơn, để sau này có được càng nhiều địa vị, quyền lực, tài nguyên hơn nữa.
Đôi khi, người ta luôn phải làm một số việc không thể không làm. Vừa nghĩ tới đây, hắn liền cảm thấy bất đắc dĩ.
“Xem ra, Yến Khê lại càng không nên thuận lợi lấy được, Cáp Lí Tư, ngươi đi thông báo cho bọn họ đi.” Hắn thấp giọng nói.
“Tuân mệnh.” Độc Nhãn Long mỉm cười gật đầu, hắn là đội trưởng đội an ninh chuyên phụ trách bảo vệ và làm những việc bẩn thỉu cho viện nghiên cứu của Ngụy Hồng Nghiệp, những thủ đoạn dơ bẩn dưới gầm bàn này, đối với hắn mà nói đã quá quen thuộc.