Thần Vương lạnh lùng nói: “Hiện tại hắn trông có vẻ mỗi ngày đi du sơn ngoạn thủy, nhưng trong lòng lại mang thù hận, lúc trước Pháp Thánh ngăn cản hắn đến Thánh địa, khiến trong lòng hắn gieo mầm thù hận, giống như khi còn nhỏ hắn bị ám hại lần đầu tiên, hắn đã mang thù hận trong lòng, chỉ là ẩn giấu đi, hiện tại cũng như vậy, hắn đang âm thầm chống đối, trông có vẻ như đang hưởng thụ phong cảnh Nhân Gian, nhưng thực ra lại muốn trở thành Thánh nhân hơn bất cứ ai.”
Chư Thánh sững sờ, không khỏi nhìn về phía ông ta.
Mười năm nay, họ ở cùng Thần Vương tại đây, mục tiêu của hai bên giống nhau, tạm thời không có mâu thuẫn gì.
Lời của Thần Vương cũng khiến mày của Nguyên Tổ nhíu lại.
Chư Thánh nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy Thần Vương nói không sai.