Nếu có người tới gần chỗ đó là có thể nhìn thấy rõ ràng, ngay tại thời điểm vừa rồi, trong tiếng kiếm ngân kia, màn sáng huyền diệu nọ đã bị phân thành hai, ngay cả toàn bộ đại trận đều lật úp gần nửa, để lộ ra chân dung đang ẩn giấu bên trong đó.
Phía trên những ngọn núi cao vờn quanh vừa có thêm một vết kiếm thật sâu, thậm chí còn có cảm giác nó trực tiếp lan tràn đến phía cuối tầm mắt.
Nửa màn sáng còn lại vẫn còn văng vẳng tiếng hít thở nặng nề, không biết đã qua bao lâu, mới nghe thấy một tiếng gào thét đầy già nua phẫn nộ: "Ngươi đúng là đồ ngu ngốc không kính già yêu trẻ, lại phát thần kinh cái gì nữa vậy! Lão phu đâu có trêu chọc gì ngươi?”
Bên ngoài màn sáng, cũng không biết từ lúc nào bộ trường sam Tô Hồng Tụ đang mặc trên người đã hóa thành một bộ áo bào màu đỏ máu. Trên gương mặt hơi có mấy phần phong vận thành thục kia, cũng mang theo vẻ lạnh lẽo sắc bén như huyền băng, mặt mày như vẽ, lại lạnh đến dọa người.
Năm ngón tay nàng tùy ý đặt lên trên chuôi kiếm, chuôi bảo kiếm ôn ngọc kia hơi chúc xuống, khiến người ta hoàn toàn nhìn không ra, vết kiếm vừa rồi thiếu chút nữa đã chém cho tòa động phủ trưởng lão này vỡ nát, vốn bắt nguồn từ nó.