Đương nhiên, nếu bỏ qua thực lực, thì rốt cuộc là hiện tại Liễu trưởng lão đã hiểu rõ, vì sao lúc trước, đám tu sĩ bên trong Nam Dương Bảo Địa lại lộ ra vẻ mặt khâm phục đối với Thẩm tông chủ như vậy rồi.
Khi ông ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện vẫn lạc, đột nhiên bóng người này lại dùng bộ pháp vững vàng, không nhanh không chậm ngăn ở chính giữa.
Một màn này… thực sự đã khắc sâu trong tâm khảm, làm người ta rất khó quên đi.
Ông ấy cất bước đi về phía Thẩm Nghi, chắp tay nói: "Thế Khiêm xin hỏi Thẩm tông chủ, tờ pháp chỉ kia vẫn còn trên người ngài chứ?"
"Hả?" Thẩm Nghi hơi ngước mắt nhìn lên, sau đó dứt khoát rút ra một tờ giấy vàng từ trong tay áo. Loại đồ vật bảo mệnh này, đương nhiên là phải đặt ở những nơi thuận tay nhất, có thể lấy ra bất cứ lúc nào rồi. May mà hắn vẫn luôn không có cơ hội dùng tới nó.