"Ngươi thật sự bị đánh thành như vậy?" Trì Dương chậm hơn Thẩm Nghi một bước cũng vội vàng xông tới, lập tức vươn tay đỡ lấy thân thể Liễu Thế Khiêm, lại dùng giọng nói chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lên tiếng hỏi: "Có phải đầu óc ngươi có bệnh rồi? Lại đi giảng đạo nghĩa nói quy củ với yêu ma?"
"Sao các ngươi lại tới đây?" Liễu Thế Khiêm hơi nhíu mày, chậm rãi lấy mu bàn tay lau đi phần máu loãng không ngừng chảy ra từ trong mũi, sau đó hướng ánh mắt mang theo một chút trách cứ nhìn về phía Trì Dương.
Trì Dương trưởng lão đã hiểu ý của lão hữu, mới kêu khổ nói: "Đâu phải là ta dẫn hắn tới, là Thẩm tông chủ dẫn ta tới đây đó."
Liễu Thế Khiêm cũng không nhiều lời, chỉ dứt khoát nắm chặt thanh đao trên tay thêm một lần nữa, rồi hướng ánh mắt mang theo một chút cảm khái nhìn về phía bóng lưng trước người, bên dưới bộ y phục màu đen kia, bờ vai của đối phương cũng không được coi là đặc biệt dày rộng, nhưng khí chất trên người lại không hề thua kém những Đạo Tử khác.
Mặc dù ông ấy vốn không giỏi ăn nói, nhưng đôi mắt nhìn người vẫn chuẩn xác như trước đây.