Dựa vào cái gì mà người có thực lực mạnh hơn lại chỉ có thể uổng phí thọ nguyên, trong khi người khác chỉ cần dựa vào vận khí, lại có thể một bước lên trời, đạt được thứ mà đông đảo nhóm tu sĩ Bạch Ngọc Kinh nằm mơ cũng muốn có, lại khiến bọn họ phải một mực cung kính, cúi người hành lễ trước đối phương?
"Nếu ngươi dám nói ra chuyện này, đừng trách sư tỷ ta tâm ngoan thủ lạt." Ngụy Nguyên Linh vươn tay siết chặt lại, buông lời uy hiếp đối phương.
"Vẫn chưa xong sao?" Lật Vũ vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc nhìn lại.
"Đương nhiên là chưa xong." Ngụy Nguyên Linh lộ ra một nụ cười cổ quái, bỗng nhiên lại đưa tay, dùng ngón tay chọc lên đầu thiếu niên kia một cái, biến gã thành một con trư yêu trắng trắng mập mập.
"Ngươi trà trộn vào bầy yêu kia cho ta, cho tiểu tử kia một chút màu sắc... Cũng thuận tiện khống chế cục diện một phen, đừng để những con yêu ma kia thật sự tạo ra sát nghiệt gì. Nếu đánh thua, ngươi biết hậu quả là gì rồi đấy."