"Tiểu nhân vẫn luôn nhớ Yêu Hoàng." Thần Phong còn chưa dứt lời, đã bị quăng ra ngoài, lăn lộn hai vòng ngã xuống bậc thềm đá.
Đối phương trọng thương chưa lành, còn cần rất nhiều thứ bồi bổ mới có thể trở lại trạng thái đỉnh phong, nhưng nó căn bản không dám phản kháng, bởi đó là áp chế huyết mạch giữa những con yêu ma với nhau.
"Vậy ngươi còn chờ gì nữa?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Hoàng lóe lên một mảnh lạnh lùng: "Chẳng lẽ còn muốn bản Hoàng tự mình đi ra khỏi Thiên Yêu quật hay sao?"
Thân thể Thần Phong Yêu Hoàng lại run rẩy một thoáng, nhưng trong giây lát sau đó, nó đã hóa thành một con hung thú không có mắt, vô cùng dữ tợn, ngoan ngoãn nằm sấp xuống dưới, chờ đợi thiếu niên kia bước lên lưng mình.
"Lại đây." Linh Hoàng lại ngoắc ngoắc ngón tay về phía bên cạnh.