"Rốt cuộc là làm sao ngươi có thể đột phá tới Hóa Thần viên mãn chứ?" Thẩm Nghi cũng ngồi xuống.
Linh Hề ngơ ngác thật lâu, mới phản ứng được, vừa rồi đối phương không hề có ý châm chọc nàng, mà đang hỏi một cách nghiêm túc.
"Ta... ta ở lại trên núi... ăn đan dược tu công pháp... Cái gì cũng không làm... cứ chậm rãi là có thể tương dung cùng thiên địa khí tức."
"Vậy vì sao đến nay ngươi vẫn không có Đạo Cung?" Thẩm Nghi cảm thấy có chút cạn lời nhìn sang, cho nên thứ như đạo tâm này cũng chưa chắc đã cao lớn bao nhiêu. Loại người cả ngày chỉ biết ăn ngủ, ngủ ăn, trong lòng không chứa nổi bất cứ chuyện gì nàng ta, thì trên thực tế cũng không có ý niệm gì thông suốt đáng nói, bởi vì từ trước đến giờ, nàng ta vốn chẳng có gặp phải bất cứ trở ngại gì.
"Sư phụ cho rằng ta không cần thiết phải tu tập Đạo Cung... Hơn nữa, vật trấn cung chỉ có một, nó được để lại cho Nhiếp Quân rồi." Linh Hề chưa bao giờ thổ lộ tâm sự với các sư đệ, vậy mà giờ phút này, dưới đôi mắt màu đen nhánh kia chăm chú nhìn vào, nàng ta lại thốt ra một câu như vậy.