Khi Nhiếp Quân buông cánh tay phải xuống, dường như thanh Huyền Kiếm dưới chân gã đã mất đi khí tức chèo chống, cả người ầm ầm rơi xuống phía dưới.
“Phanh.”
Bộ thanh sam rộng lớn thoáng phập phồng theo từng nhịp hô hấp, Nhiếp Quân nặng nề ngã trên một tảng đá lớn lồi lõm gập ghềnh.
Hai con ngươi trong mắt gã lẳng lặng nhìn chằm chằm lên bầu trời, chợt phát hiện khí tức của con sư tử kia. Hắn vẫn còn sống, hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy đâu nữa, cũng không cách nào nắm bắt được.
Nhiếp Quân bật cười đầy tự giễu. Sau đó, gã chậm rãi chống người đứng lên, một cước đá bay thanh Huyền Kiếm bên cạnh, lại lấy ra rượu ngon và vịt quay đã mua từ Bát Phương Thực Lâu lúc trước, một ngụm rượu một miếng thịt, tự uống một mình.