"Ta đang suy nghĩ, đang suy nghĩ." Chúc lão gia cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào cây cột bằng tinh thiết kia, trong ánh mắt lóe sáng kia lại có thêm vài phần hàn ý.
Ở bên cạnh đối phương, có một bà lão mặc áo xanh nhìn như có chút si ngốc, đang ôm chặt lấy cánh tay lão, dẫn theo lão nhân đi về phía cuối phố. Mãi cho đến khi cả hai đi vào gian đại viện mới mua kia, tất cả bóng người trong đó đều dừng động tác trên tay lại, không cần biết là đang quét rác, hay đang tản bộ, mặc dù y phục không giống nhau, tuổi tác khác nhau, nhưng ánh mắt đều lấp lóe tinh mang.
Bất cứ một vị nào trong nhóm bọn họ, đều có thể dễ dàng chém giết Tổng binh Tùng Châu, chỉ vì đột nhiên bị thương nặng, không rõ tình huống, lúc này mới cởi bỏ bộ trường bào màu trắng đen trên người xuống, đặt chân vào khu Tùng Châu cằn cỗi nhất Đại Càn này.
"Thu dọn một chút, chuẩn bị đi Hoàng thành." Chúc lão gia ngoài cười nhưng trong không cười, đi trở về đại điện.
Trận pháp của Hứa gia, Võ Viện lấy công pháp Hóa Thần làm căn cơ... Đại Càn này thật sự đã khác trước kia rồi.