Hai ngọn núi cao linh tú chiếu rọi lẫn nhau.
Ở khoảng giữa, có một vùng cỏ dại rậm rạp, đang dập dờn bay theo gió, bên trong tràn ra quầng sáng ảm đạm, tối tăm.
Dường như đã lâu lắm rồi tòa pháp trận này không được tu sửa, hiện giờ nó đã không còn dáng vẻ hoa lệ như xưa.
Theo thời gian trôi qua, quầng sáng vốn đã ảm đạm kia lại đang dần dần biến mất...
Thẩm Nghi dẫn theo Trần Trung và A Thanh hạ xuống từ trên không trung, đã thấy mười mấy bóng người đang tụ tập ở xung quanh nơi này rồi, thậm chí trong đám đông còn có mấy gương mặt khá là quen thuộc.