Song chưởng vốn đang vòng lại, tạo thành tư thế chắp tay của Trịnh Tử Thăng có chút cứng đờ, trên mặt âm tình bất định, cuối cùng cũng chỉ có thể xấu hổ cười cười.
Giờ phút này, tính mạng của gã còn ở trên tay người khác, dù gì cũng không tiện trở mặt với đối phương.
Gã buông tay xuống, chuyển qua nổi giận nói với người bên cạnh: "Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Ngươi bảo đối kháng với Thiên Yêu quật, hiện giờ Thiên Yêu quật đang ở ngay trước mắt, còn không mau tới trợ giúp vị huynh đài này một tay?"
"..."
Trần Trung nắm chặt tay thành quyền, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Ngạo khí của một Hỗn Nguyên Tông Sư trong lòng lão đã sớm bị mài mòn suốt trăm ngàn năm qua... Chờ đến khi lão một lần nữa mở mắt, một tia lửa giận vốn lóe lên trong mắt đã khôi phục lại bình tĩnh như thường.