Nhưng chưa nghĩ đến nơi đến chốn, lại nghe có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Thẩm Nghi mở mắt, bình tĩnh nói: "Mời vào."
Khương Thu Lan đẩy cửa vào, nhưng không nhắc tới chuyện Tổng binh, nàng biết đối phương sẽ không có hứng thú gì với chuyện ấy, càng không thèm để ý đến suy nghĩ của Tổng binh.
"Ta phải về Ngọc Sơn quận." Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, đã từng độc lai độc vãng quen rồi, nhưng hôm nay lại đột nhiên nhớ ra, mình nên đi tạm biệt đối phương: "Nếu có vấn đề gì..."
"Ta muốn biết loại khí tức gì sẽ chủ động chạy thẳng về phía ta." Thẩm Nghi đã xác định được, nó không phải là hiệu quả của bất cứ loại võ học yêu ma nào, bởi vậy cũng không giấu giếm, trực tiếp mở miệng hỏi nàng.