Trong thời khắc nguy cơ như vậy, Thiềm Quân mạnh mẽ vươn cánh tay ra, lại dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, lập tức biến cánh tay kia thành một cái chân cóc khổng lồ dài gần mười trượng, hung hăng quét về phía thanh niên trước mặt, đồng thời hai chân nó cũng sinh ra biến hóa, biến thành hơi ngắn hơn một chút so với chân trước, nhưng cũng dài tới bảy - tám trượng, đột ngột lùi về phía sau, đạp thẳng vào Tiêu Sắc Vi!
Thẩm Nghi đạp một cước lên phần chân sần sùi thô ráp của con cóc kia, thanh trường đao trên tay hung hăng chém xuống, hệt như chẻ củi, trực tiếp chặt xuống phần khớp nối trên chân con thiềm yêu kia, mãi cho đến khi thanh trường đao hoàn toàn chìm sâu vào trong máu thịt.
Thiềm Quân ăn đau, lập tức phát ra một tiếng gào thét điên cuồng, chân sau lại càng thêm dùng lực đạp mạnh lên người nữ nhân phía dưới!
"..."
Tiêu Sắc Vi vốn đã bị thương, giờ này lại phải đối mặt với một cái chân còn lớn hơn cả người mình, chỉ thấy hai tay nàng ầm ầm đánh ra, cương khí ngưng kết nhập vào cơ thể, lưu lại một lỗ lớn làm người ta hãi hùng trên bàn chân!