Tuy trong hàng ngũ Ngưng Đan, lão gần như là tồn tại yếu nhất, nhưng ở trong mắt đám người bên trong Vĩnh An thành, lão lại chính là trụ cột tinh thần duy nhất của bọn họ.
Không có tư thế đứng trên cao nhìn xa trông rộng như tróc yêu nhân, thời điểm Đặng Kiến Nguyên còn trẻ, tính tình vốn lười nhác, gần như không thèm quan tâm đến thế cục của Thanh Châu, chỉ muốn an an ổn ổn ở lại bên trong Vĩnh An thành, có thể trợ giúp tòa thành trì này một mực duy trì dáng vẻ náo nhiệt như thời lão còn tuổi trẻ, đã là đủ lắm rồi.
Đến thời điểm hiện tại, lão chỉ hy vọng sau khi trở lại Đặng gia, bản thân không phải nhìn thấy cảnh tượng tàn thi đầy đất.
Mấy người bọn họ bước vào cửa thành, trên con đường cái là bóng người bận rộn của đám sai dịch nha môn, rất nhiều dân chúng đều thành thành thật thật ở lại trong nhà.
Ngược lại, bên trong khá nhiều tòa đại viện có bảng hiệu hoành tráng vẻ vang, lại truyền ra từng hồi rên rỉ ai oán…