Ai cũng biết trình độ của Diệp Lam ra sao, nàng có thể đánh giá được cái gì chứ.
“Phù.”
Diệp Lam nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt liếc qua Ngọc Bình, không nói gì.
Đồng thời, Lưu Thụy Phong cũng hướng ánh mắt về phía nửa phần dược liệu còn lại ở giữa, giả vờ tốt bụng nói: “Trầm sư đệ kia mãi chưa ra, chắc hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi, người trẻ tuổi luôn thích thể diện, sư tỷ không bằng gửi nửa phần dược liệu này đi, dù sao cũng đừng để Trân Quý Bảo Dược bị lãng phí, ít nhất cũng hãy thành đan rồi nói sau.”
Dáng vẻ từng bước ép sát này của hắn, rõ ràng là muốn Diệp Lam xấu hổ, tự nguyện từ bỏ vị trí phong chủ.