"Đạo Bài..." Thẩm Nghi đứng trước quật thứ tư, thoáng trầm ngâm một lát, rồi lập tức ngước mắt nhìn quanh bốn phía.
Từ sau khi Đạo Cung đạt tới cực hạn, bỗng nhiên hắn cảm nhận được một loại tâm tình nào đó làm người ta nóng nảy cứ dâng lên trong lòng, giống như một đứa hài tử đang lớn lên lại bị cưỡng ép nhét vào một cái bình chật hẹp vậy.
Và loại cảm giác ngạt thở kia đến từ chính mảnh thiên địa này. Tuy trước mắt là màn trời trong veo mênh mông vô bờ nhưng lại có vẻ hư ảo chật chội như vậy.
Thẩm Nghi thu hồi ánh mắt, so với tâm cảnh hư vô mờ mịt nọ thì tình huống thân thể hắn bây giờ mới càng thêm ác liệt. Sắc Yêu Kim Tiễn đã hóa thành cát sáng vốn không biến mất theo thời gian trôi qua, mà ngược lại thời gian trôi qua nó lại càng thêm hung hãn, dần dần ngưng tụ thành một loại gông xiềng đặt ngay chính giữa ngũ tạng của hắn, sau đó triệt để phong kín chúng nó lại.
Thẩm Nghi mở bảng giao diện ra, bắt đầu đổi Yêu Ma Bản Nguyên, liên tục đưa bốn miếng vào, hồn phách của Kim Sí Cửu Văn Hung Hổ chậm rãi bị hắn đưa vào trong Trấn Thạch.