"Ăn." Ngay khi tâm thần hắn khẽ động, bộ thi thể dữ tợn trước mắt bỗng hóa thành huyết hà, tụ tập lại rồi nhanh chóng hòa vào thân thể của hắn. Vừa tiến vào thân thể hắn, nó đã tràn vào màn đêm vô biên vô hạn kia, thấm vào trong tấm bia đá.
Trong chốc lát, chỉ nghe “rào rào” … tiếng vỏ đá bong ra từng mảng rồi rơi xuống dưới vang lên bên tai. Phảng phất như có một người thợ khéo léo nào đó, đang cầm trong tay một cái đục sắt vô hình, nhanh chóng điêu khắc thành một con tuấn mã.
Đúng là phía dưới lớp vỏ đá kia, có thể trông thấy những đường tơ máu kinh mạch, ngoại trừ chỉnh thể vẫn là màu xám trắng như cũ, nhưng lại đơn giản sinh động như thật, không khác vật còn sống.
【Bạch Hồng Trấn Thạch: Chưa chú linh 】
Thẩm Nghi hít sâu một hơi, bỗng nhiên lại cảm thấy mình thứ này lừa rồi. Không ngờ một vạn thọ nguyên kia chỉ là một cái bậc cửa mà thôi? Mà mãi cho đến bây giờ, hắn còn không biết rốt cuộc là thứ đồ chơi này có ích lợi gì.