Khoảng cách đã đạt tới cực hạn, cho nên thứ thiếu hụt hẳn là cảm giác thiên địa giao hòa. Mà thứ này hoặc là dựa vào thời gian đi rèn luyện, hoặc là cần một loại cơ hội nào đó, khiến cho đạo tâm thông suốt, chờ đến lúc nào đó tự bản thân sẽ lĩnh ngộ ra.
Thẩm Nghi âm thầm thở dài. Chậc, mấy thứ vừa khó hiểu vừa tối nghĩa lại không thể cân nhắc ra này chính là thứ khiến hắn đau đầu nhất.
"Chủ nhân của ta." Thanh Khâu lão tổ gần như đã khóc ra thành tiếng, chủ nhân đang suy nghĩ cái gì, không phải là muốn làm thịt nó chứ?
"Trở về đi." Thẩm Nghi gật đầu với nó, hiếm khi lại thấy hắn không trực tiếp cưỡng ép thu hồi nó quay về bảng giao diện.
Sau khi kiểm tra phần dược độc đang lắng đọng bên trong cơ thể, hắn lập tức phát hiện, gần như chúng đã nhuộm toàn bộ thân thể Đạo Anh của mình thành một màu đen kịt rồi, may mà có sự tồn tại của Tuế Mộc, có thể chống cự được một phần.