"..."
Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, sắc mặt của mấy lão giả kia lập tức âm trầm xuống. Chỉ thấy nước trà trên mấy cái bàn kia gần như đã bị uống cạn hết, chỉ có cái chén trước mặt Thẩm Nghi là từ đầu tới cuối đều không hề động đậy.
"Không kiến thức, lại nhát gan, chẳng lẽ hắn còn tưởng chúng ta hạ độc trong chén trà này? Không hổ là tán tu." Có lão nhân hừ lạnh một tiếng nói.
Nhị thúc tổ chậm rãi đứng dậy, đến phía trước chiếc bàn kia. Mãi đến tận lúc này, mới thấy lão vén tay áo bào rộng thùng thình lên, nhưng phần bàn tay để lộ ra bên ngoài lại có vẻ dữ tợn quái dị vô cùng, chỉ thấy cả bàn tay do một đoạn rễ cây thô ráp kết thành, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng của năm ngón tay, thậm chí trong đó còn thiếu một đoạn.
Lão vung chưởng phẩy qua chén trà, chỉ thấy trong nước trà có điểm sáng chảy ra, hội tụ trong lòng bàn tay lão, hóa thành một khúc cây khô, bổ sung cho đoạn đầu ngón tay còn thiếu kia.