Không nghĩ ra thì không nghĩ nữa...
A Thanh thành thành thật thật đứng ở trong rừng, đưa mắt nhìn lên trời.
Chỉ thấy lớp vảy trên người con kim long kia sinh động như thật, hai sợi râu dài tung bay, nếu không phải toàn thân nó, bao gồm cả đôi mắt kia đều là màu vàng, thì gần như nó không khác gì vật sống.
Mà Trương Minh Dương cần phải đối mặt trực diện với nó, lại có cảm nhận càng sâu sắc hơn. Bởi vì thân thể con kim long này tuyệt đối không thua kém Yêu Hoàng chân chính. Giờ phút này, nó đang cuốn chặt lấy gã, không cần biết đám dây leo xung quanh co kéo nó như thế nào, vẫn không thể rung chuyển được nó mảy may.
Độc Mộc Bảo Thương do thiên địa linh khí ngưng kết mà thành, đang điên cuồng đâm lên người con kim long kia, nhưng loại kịch độc có thể khiến Yêu Hoàng cũng kiêng kị không thôi, lại không hề mang đến một chút tác dụng nào đối với kim long, ngay cả mũi thương sắc bén nọ cũng rất khó phá vỡ được thân thể nó.