Nếu tình huống đúng như những gì đối phương vừa nói, thì đây tuyệt đối không chỉ là vấn đề bên phía địch nhân thiếu đi vài con Yêu Quân, mà là tình thế triệt để nghịch chuyển rồi, Khiếu Nguyệt sẽ không dám đi tới xâm chiếm Thanh Châu nữa, những Đại Yêu còn lại kia đều sẽ lui đi!
Hiện giờ, chỉ còn lại Khương Thu Lan và tiểu Yêu Vương cùng nhau đánh cờ... Không đúng, còn phải thêm Thẩm Nghi này vào nữa!
Trước khi một vị nào đó trong nhóm này đột phá, Thanh Châu sẽ nghênh đón khoảng thời gian yên ổn mà suốt mấy trăm năm vừa qua chưa từng có.
"Lão phu chưa bao giờ nghĩ đến một ngày, lại có người xuất hiện từ giữa hư không, dùng sức một mình giải quyết yêu họa ở Thanh Châu, để cho đám lão già chúng ta trở nên rảnh rỗi, không có việc gì để làm." Trần Càn Khôn nhìn chằm chằm mặt sông với vẻ cảm khái vạn phần: "Đa tạ."
Nói xong, lão chợt thu hồi ánh mắt, tiếp tục hỏi: "Tiếp theo ngươi định làm gì?"