"Huống chi, cuối cùng Càn Thanh tướng quân vẫn một mình dẫn dụ đại yêu, để chúng ta rút lui. Nếu không, sao bây giờ ngươi còn có thể nhàn nhã như thế."
"..."
Lời vừa dứt, vẻ lo âu hiện rõ trên mặt các thiên binh xung quanh.
Vị thượng quan mới đến này, tham công liều lĩnh là thật, nhưng đối đãi với thuộc hạ cũng thật không có gì để chê trách. Thấy tình thế không ổn, lại để thuộc hạ tiên phong chạy trốn, tiên tướng như vậy, phóng nhãn khắp tiên đình cũng hiếm thấy.
Sử Vĩnh chậm rãi thu hồi ánh mắt, tập trung vào vật trong tay: "Đại trận này vốn đã phức tạp, nếu xảy ra sai sót gì, vị tiên tướng kia của chúng ta mới thật sự mất mạng."