Sau một tách trà.
Đám người Thẩm Bình đã đứng ở cửa Lam Hải tiên thành.
Lúc trước ở xa xa nhìn ra chỉ cảm thấy thành trì hùng tráng, nhưng bây giờ ngẩng đầu nhìn cửa thành cao lớn này, cái loại khí tức nguy nga nặng nề đập vào mặt, làm cho người ta chợt cảm thấy mình thật nhỏ bé.
"Thẩm khách khanh."
"Tòa tiên thành này trải qua thăng trầm, trải qua mưa gió, tu sĩ mới tới đây đều sẽ cảm nhận được một cảm giác năm tháng tan thương, cho nên không cần để ý.”