Vài ngày sau.
Vu Yến đi ra tĩnh thất, khí tức linh lực toàn thân trở nên thâm hậu.
Luyện Khí tầng tám.
Bây giờ nàng chỉ cách Trúc Cơ một tầng!
Hơn mười ngày sau.
Bạch Ngọc Dĩnh cũng đuổi theo Vu Yến đột phá.
“Cám ơn phu quân!”
So với Vu Yến bình tĩnh đột phá, Bạch Ngọc Dĩnh hưng phấn hơn nhiều.
Thẩm Bình nhéo nhéo khuôn mặt Bạch Ngọc Dĩnh, nghiêm túc nói: "Dĩnh nhi, ngày sau phải tăng cường rèn luyện thân thể, nếu không chịu nổi dược hiệu, tu hành cũng sẽ chậm lại!”
"Vâng, phu quân, Dĩnh nhi biết rồi."
Bạch Ngọc Dĩnh ngoan ngoãn ôm cánh tay Thẩm Bình.
......
Có Linh Ngọc Sâm Cao phụ trợ.
Cuộc sống tu hành của Thẩm Bình trở nên phong phú hơn rất nhiều.
Đương nhiên những ngày như vậy thường trôi qua rất nhanh.
Ngày hôm nay.
Hạ chấp sự truyền tin tới, Nguyên Anh trưởng lão do tổng bộ phái tới đã đến.
Các thê thiếp đều biết thời gian tiếp theo Thẩm Bình phải rời khỏi Thanh Dương thành, đi xa một chuyến, bèn giúp Thẩm Bình sửa sang lại quần áo pháp bào và cả chuẩn bị vật phẩm sinh hoạt hàng ngày, trong đôi mắt tràn ngập vẻ không nỡ.
"Chỉ cần đợi nửa năm là trở về."
"Nếu thuận lợi có thể hai ba tháng là kết thúc."
Thẩm Bình cười an ủi.
Nội dung khảo hạch khách khanh đặc biệt cho dù Hạ chấp sự cũng không biết được, chỉ biết đại khái khung thời gian khảo hạch, kéo dài lâu nhất không vượt quá hai năm.
Đối với khảo hạch lần này, hắn cũng không áp lực lắm, chủ yếu là không nắm chắc.
Huống hồ.
Có quyền hạn của tư cách ngọc bài đã đủ rồi, lần này không thông qua, tương lai đột phá Trúc Cơ tăng lên khách khanh nhất đẳng cũng có thể xin lại.
Không bao lâu, các thê thiếp tiễn hắn ra khỏi ngõ Hội Tuyền, đưa mắt nhìn Thẩm Bình đi về phía đường chính.
"Vu Yến."
"Lúc ta không ở đây, nàng phải chăm sóc tốt Vân nhi, Dĩnh nhi, Thanh nhi các nàng, đây là Truyền Tấn Phù của Khúc chưởng quỹ, nếu gặp phải phiền toái gì, có thể gửi tin cho hắn!”
Trước khi chia tay.
Thẩm Bình nghiêm túc dặn dò.
Vu Yến gật đầu, "Phu quân an tâm ở bên ngoài, trong khoảng thời gian này ta sẽ không đi Nam thành nữa, cố gắng ở nhà.”
Chỉ cần an ổn ở tiểu viện ngõ Hội Tuyền.
Mọi thứ đều an toàn.
Thẩm Bình đã chuẩn bị xong linh gạo thượng đẳng, thịt linh thú, rượu kỳ trân linh tửu, đan dược, linh dịch, những vật phẩm tu hành sinh hoạt này cũng đủ dùng cho các thê thiếp.
Chân Bảo Các.
Nhìn vào ba chữ quen thuộc.
Khi đứng ở trước cửa, hắn đã thấy Khúc chưởng quỹ đang đứng chờ.
"Thẩm phù sư."
"Nguyên Anh trưởng lão đang chờ tại sảnh đường ở hậu viện."
“Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
"Thời gian không nhiều, chủ yếu là tài nguyên tu hành, nếu còn thiếu, bây giờ nhanh chóng lên lầu hai mua."
Khúc chưởng quỹ dẫn đường vội vàng nói.
Thẩm Bình chắp tay cười nói, "Tạ Khúc tiền bối nhắc nhở, tại hạ đều đã chuẩn bị tốt.”
Hậu viện yên tĩnh đến đáng sợ.
Chấp sự khách khanh phân biệt đứng ở hai bên, sắc mặt mỗi một vị đều cung kính nghiêm trang, khí tức mạnh mẽ cũng không dám thở ra không hơi.
Nếu không phải biết một số gương mặt quen thuộc.
Thẩm Bình còn cho rằng mình đi tới tiểu viện người thường tụ tập.
Khúc chưởng quỹ dẫn hắn đến hậu viện rồi cũng không
Nhìn phòng lớn, hắn biết vị sứ giả Nguyên Anh tới từ tổng bộ kia đang ở bên trong.
Tổng bộ Chân Bảo Các.
Thần bí cường đại.
Cho dù là chấp sự khách khanh của tổng cứ điểm này, thậm chí là cả trưởng lão có tư cách đi tới tổng bộ cũng rất ít.
Nhưng trong lòng Thẩm Bình biết rõ.
Vị sứ giả Nguyên Anh này không phải đến để gặp hắn, mà là hộ tống.
Chỉ cần là khách khanh thông qua khảo hạch tư cách.
Tổng bộ đều phái sứ giả Nguyên Anh hộ tống đến địa điểm sát hạch cụ thể.
Không ai biết vị trí ở đâu.
Nhưng rất xa.
Ổn định tâm trạng của mình, Thẩm Bình bước thẳng vào cửa sảnh đường.
"Vào đi."
Nghe giọng nói có chút quen thuộc.
Là Kim Đan trưởng lão của tổng cứ điểm, hắn may mắn gặp qua một lần, nghe nói tu vi đã đến cảnh giới Giả Anh.
Bước qua ngưỡng cửa.
Trong sảnh trang trí đơn giản có hai người đang ngồi.
Thẩm Bình cúi đầu cung kính nói, "Tam đẳng khách khanh Chân Bảo Các, Thẩm Bình, gặp qua trưởng lão, gặp qua sứ giả đại nhân!”
Nam tử mày kiếm mặc trường bào xanh lạnh nhạt nói, "Luyện Khí kỳ đã có thể thông qua tư cách khảo hạch, cũng có chút thiên phú, nếu đã tới, vậy thì đi thôi.”
Kim Đan trưởng lão bên trái đứng dậy.
"Ô Sơn tiền bối."
"Tổng cứ điểm Nguỵ quốc ta cũng không dễ dàng gì, dọc đường đi nhờ ngài để ý Thẩm khách khanh nhiều hơn.”
Hắn khom người nói.
Nam tử mày kiếm lạnh nhạt cười, "Yên tâm, hộ tống là trách nhiệm, nếu nửa đường xảy ra chuyện, đó là do ta sơ xuất.”
Trong khi nói chuyện.
Hắn phất tay lên, pháp lực Nguyên Anh bao phủ, hai người lập tức biến mất.
Hạ chấp sự cùng với Khúc chưởng quỹ trong viện ngẩng đầu nhìn độn quang ở chân trời, trong mắt vừa hâm mộ vừa lộ ra một phần chờ mong, chỉ là nội tâm bọn họ đều hiểu được, khảo hạch khách khanh đặc biệt vô cùng hà khác, Nguỵ quốc chỉ là một nơi không chút nổi bật giữa năm châu bốn bể, rất khó có khách khanh đặc biệt xuất hiện.