Sau khi ra khỏi phòng.
Thẩm Bình gấp gáp đi tới phòng cống hiến tầng hai của Chân Bảo Các.
Hắn lấy ra tư cách ngọc bài.
Quả nhiên.
Thân phận quyền hạng đã tăng lên.
Có thể mua được nhiều tài nguyên vật phẩm hơn, trong đó Tuyết Chi Hoàn, Linh Ngọc Sâm Cao cũng nằm trong danh sách, hơn nữa còn có mấy kỳ trân Trúc Cơ chỉ có thể nhìn thấy trong đấu giá hội!
Quang trọng nhất là số lượng hạn chế của Trúc Cơ đan đã tăng lên sáu viên.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Bình phát hiện muốn mua những vật phẩm này, chỉ có thể dùng điểm cống hiến của Chân Bảo Các, không được sử dụng linh thạch.
Hắn không thèm để ý mà lập tức lấy toàn bộ phù chú cấp hai hắn tích luỹ được trong khoảng thời gian này đổi hết thành điểm cống hiến.
“Linh Ngọc Sâm Cao, mua!”
“Đan dược phụ trợ Luyện Khí phẩm chất cực tốt, mua!”
“Linh dịch nồng độ cao hơn, mua!”
“Đan Sâm bồi bổ khí huyết, mua!”
"Kỳ trân Trúc Cơ, điểm cống hiến đã hết!”
Tất cả điểm cống hiến đã dùng hết.
Thẩm Bình nhìn tài nguyên vật phẩm rực rỡ muôn màu, chỉ có thể thầm than chờ sau này tích góp đủ cống hiến rồi trở lại!
Gần trưa.
Hắn trở lại đường Vân Vụ Sam ở ngõ Hội Tuyền.
Ánh nắng ấm áp của mùa đông chiếu trên cơ thể.
Hắn thoải mái chậm rãi đi bộ.
Có tư cách ngọc bài ở đây.
Sau khi Trúc Cơ cũng có thể bằng vào phù chú nhanh chóng thu hoạch tài ngyên cấp độ Trúc Cơ, đến lúc đó tốc độ tu hành của hắn sẽ không rơi xuống quá nhiều.
Hơn nữa các thê thiếp cũng có hy vọng đặt chân lên Trúc Cơ.
Quan trọng nhất là Lạc Thanh.
Vừa nãy ở trên bảng tài nguyên vật phẩm, hắn nhìn thấy linh tửu có thể giải quyết vấn đề thể chất của Lạc Thanh, hơi đắt nhưng thắng ở chỗ lúc nào cũng có thể mua được.
Sắp đến ngã rẽ, bỗng có một bóng dánh xinh đẹp đi tới trước mặt.
Thải Thường tiên tử.
Thẩm Bình không ngờ sẽ gặp lại vị nữ tu Trúc Cơ này.
Lần này hắn không đi chào hỏi, nhưng khi hắn quay người đi thẳng, giọng nói của Thải Thường tiên tử vang lên, "Ngươi cũng ở nơi này?”
Thẩm Bình dừng bước một chút, chắp tay trả lời một câu, sau đó bước nhanh đi.
Khuôn mặt kiều diễm của Thái Thường Tiên Tử hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nhưng lập tức không thèm để ý lắc đầu.
Cho dù ở trong ngõ Hội Tuyền thì đã thế nào.
Tu sĩ Luyện Khí, có lẽ là hậu bối thân nhân của vị Trúc Cơ trung kỳ nào đó.
Đêm khuya.
Tiểu viện phủ đầy bông tuyết.
Gió lạnh thấu xương gào thét, cây táo linh không bị ảnh hưởng vẫn phát triển mạnh.
Trong phòng ngủ.
Vương Vân, Bạch Ngọc Dĩnh, Lạc Thanh nhìn phu quân ngồi ở mép giường, trong đôi mắt đều mang theo tia nghi hoặc, bình thường vào giờ này đáng ra các nàng đã cá nước qua hai ba lần, nhưng hôm nay phu quân hình như hoàn toàn không chút nóng nảy, đã thế còn rất nghiêm túc khuấy đảo cái gì đó.
Một lát sau.
Thẩm Bình nhìn về phía thê thiếp, trong tay xuất thêm một bình ngọc, bên trong chứa Linh Ngọc Sâm Cao đã được hắn pha loãng ra rất nhiều lần.
Dược hiệu này rất mạnh.
Luyện Khí hậu kỳ như Vu Yến miễn cưỡng có thể thừa nhận.
Nhưng các thê thiếp lại rất khó chịu được.
Hắn cố gắng kiềm chế không thí nghiệm, bây giờ cuối cùng cũng có thể thử một lần.
"Thanh nhi."
"Nàng đi tới phía trước."
Lạc Thanh di chuyển thân thể, đường nét màu trắng gấm của nàng giống như ngọc uyển, thẳng tắp ngồi xếp bằng ở mép giường giống như cây trúc cao ngạo.
Nhưng mà theo lòng bàn tay Thẩm Bình dán lên dòng suối nhỏ.
Nàng rít lên một tiếng rồi thở hổn hển.
"Phu, phu quân, đây, đây là..."
Hai gò má bình tĩnh lạnh lẽo của Lạc Thanh lập tức nổi lên tầng rượu đỏ, chỉ là nàng cắn răng cố nén luồn mát lạnh đang truyền vào bên trong thân thể.
Thẩm Bình không lên tiếng.
Trong thê thiếp, thể chất Lạc Thanh cao nhất, nếu ngay cả nàng cũng không thể chịu đựng được loại sâm cao pha loãng này, về sau chỉ có thể dùng Tuyết Chi Hoàn trợ giúp các nàng tăng lên thực lực.
Vương Vân cùng Bạch Ngọc Dĩnh ngồi xổm hai bên, thấy Lạc Thanh phản ứng như thế, không khỏi đều kinh ngạc. Các nàng biết rõ ở phương diện cá nước này Lạc Thanh rất bị động, cho dù đến cao trào, cũng cắn răng chống đỡ, nhưng hiện tại...
Phốc phốc.
Hai gò má Lạc Thanh hồng lên một mảnh, trong đôi mắt càng khó nén ngượng ngùng, nàng nắm chặt chăn gấm trùm lên đầu, xấu hổ không dám nhìn người
.Lúc này Thẩm Bình mới lộ ra nụ cười.
Dược hiệu pha loãng nhiều lần mặc dù vẫn mạnh như trước, nhưng vẫn miễn cưỡng nằm trong phạm vi khống chế.
Hắn tiếp tục chịu đựng.
Ánh mắt rơi vào trên người Bạch Ngọc Dĩnh.
"A, phu quân, Dĩnh nhi không muốn."
Bạch Ngọc Dĩnh nói xong.
Thảo nguyên thơm ngon liền cảm nhận được mát mẻ.
Gần như ngay lập tức, nàng cũng chôn ở trong chăn gấm.
Cuối cùng là thê tử.
Thẩm Bình nhẹ nhàng lắc đầu.
Vương Vân là phàm nhân, mặc dù tập võ nghệ, nhưng dược hiệu này sợ là không chịu nổi, thậm chí ngay cả Tuyết Chi Hoàn cũng không dùng được.
"Phu quân, Vân nhi vô dụng."
Thê tử ảm đạm nói.
Thẩm Bình an ủi, "Vân nhi yên tâm, vi phu sẽ nghĩ biện pháp.”