Tiểu viện số 13 ngõ Hội Tuyền.
Vu Yến ngồi xếp bằng trên giường ở sương phòng, đôi mắt thỉnh thoảng thông qua cửa sổ gỗ nhìn về phía cửa viện.
Vương Vân cẩn thận dùng gáo tưới cho cây táo, chỉ là ánh mắt vẫn chú ý cách đó không xa.
Bạch Ngọc Dĩnh bình thường tích cực đi tĩnh thất tu hành nhất cũng buồn chán ngồi ở bệ đá bên cạnh, dùng lòng bàn tay nâng cằm nhìn chằm chằm tiểu viện.
Lạc Thanh cẩn thận lau bàn, ghế gỗ trong sảnh đường, động tác như vậy nàng đã lặp đi lặp lại được vài ngày.
Hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời.
Các nàng lại lắc đầu thở dài.
Bạch Ngọc Dĩnh đếm ngón tay, "Một ngày, hai ngày…phu quân đã rời đi rất nhiều ngày, sao vẫn còn chưa trở về, Dĩnh nhi khó chịu muốn chết.”
Vương Vân đang chuẩn bị hỏi một câu hôm nay có muốn nấu cơm hay không, đôi mắt liền nhìn thấy ngoài tiểu viện có một bóng dáng dài nghiêng đang không ngừng tới gần.
Nàng mừng rỡ xông ra ngoài.
“Phu quân!”
Nhào thẳng vào trong ngực.
Vương Vân ôm chặt vòng eo cứng rắn của Thẩm Bình, hít hà hương vị quen thuộc thấm sâu trong trí nhớ.
Thẩm Bình nở nụ cười, hắn ngẩng đầu, Bạch Ngọc Dĩnh, Vu Yến, Lạc Thanh đã đứng ở cửa tiểu viện, hai tay hắn duỗi ra.
Bạch Ngọc Dĩnh rất nhanh chôn sâu vào lồng ngực hắn.
Một lát sau.
Hắn đi đến tiểu viện, nhìn Vu Yến Lạc Thanh ôn nhu nói: "Nhiều ngày như vậy, để các nàng chờ lâu... Tối nay chúng ta ăn mừng nào!”
Vu Yến hai tay ôm ngực, đường cong căng chặt như muốn thoát ra ngoài, khóe môi nàng cười: "Phu quân, cần gì phải buổi tối, không bằng bây giờ luôn đi?”
Bạch Ngọc Dĩnh lay lay cánh tay Thẩm Bình, "Phu quân, Dĩnh nhi một khắc cũng không đợi được.”
Thẩm Bình ngây ngẩn cả người.
Hắn lại nhìn về phía thê thiếp, sau khi đã xác nhận ánh mắt khát vọng này.
Cơ hội như vậy, làm sao hắn có thể từ chối chứ?
Lập tức bước lớn một bước.
Đột nhiên.
Tiểu viện đã không còn bóng dáng.
Trong phòng ngủ mỗi người một vẻ, bốn cái yếm hồng, tím, trắng, hồng xinh đẹp không gì sánh được rơi xuống, trên làn da trắng nõn mơ hồ có thể nhìn thấy bưởi ngọt ngào, chén ngọc đặt úp đáng yêu, còn có quả đào trong suốt, cùng với táo ngọt trong miệng.
Thẩm Bình cúi lưng ghìm ngựa.
Khi thì rong chơi trên núi cao quanh co gập ghềnh, khi thì băng qua dòng suối nhỏ chảy nước, thẳng đến khi đi qua thảo nguyên bằng phẳng, hắn mới có thời gian dừng bước, ngắm nhìn dấu ấn vó ngựa để lại phía sau.
Núi cao sâu rộng.
Dòng suối nhỏ trong vắt.
Thảo nguyên thơm ngon.
Móng ngựa dày.
Mọi phong cảnh đều đáng giá để người đắm chìm.
Ngay cả Thẩm Bình đã từng trải, nhưng giờ phút này cũng lưu luyến cảm xúc tốt đẹp này.
Hắn chỉ có thể cố gắng hết sức, chia sẻ niềm vui của mình cho các nàng cùng cảm nhận.
Vài ngày sau.
Ánh sáng lúc bình minh theo cửa sổ gỗ đẩy ra tràn vào trong phòng ngủ.
Khí lạnh của mùa đông tràn vào.
Hơi ấm áp nồng đậm nhanh chóng phai nhạt.
Thẩm Bình đi tới tiểu viện, thần thái sảng khoái duỗi thắt lưng, ánh mắt hắn nghênh đón ánh mặt trời lộ ra nụ cười đầu tiên sau mấy ngày nay.
Lúc này.
Vu Yến thay pháp bào đi ra.
"Phu quân, cửa hàng Nam thành đã lâu không mở, ta đi xem một chút."
"Để ta đi cùng."
"Thư giãn nên có diều độ, qua vài ngày nữa, sợ lại tiếp tục bận rộn!”
Thẩm Bình thấy Vu Yến lộ vẻ kinh ngạc, không khỏi giải thích một chút.
Mấy ngày nay hắn phát tiết toàn bộ niềm vui trong lòng ra,
Nhưng thông qua tư cách khảo hạch cũng không có nghĩa là hắn có thể lơ là, bởi vì hôm trước, Khúc chưởng quỹ gửi tin tới, kêu hắn cuối tháng sau đến Chân Bảo Các một chuyến.
Chuyện cụ thể mặc dù không nói, nhưng tám phần là có liên quan đến khảo hạch khách khanh đặc biệt.
Đi đến bước này.
Mặc kệ khách khanh đặc biệt tiếp theo có thể thông qua hay không, hắn đều phải đi thử một phen.
Đầu giờ Tỵ.
Hai người đi tới đường cái của Nam thành.
Tiếng ồn ào vang lên không ngừng, các tu sĩ bày sạp bán các loại phù chú, đan dược, pháp khí chiếm chủ yếu, so với những đường cái Thanh Dương thành khác, Nam thành măc dù nhìn tương đối hỗn loạn, nhưng lại là nơi tán tu thường xuyên lui tới.
Cửa hàng Vu Yến thuê không lớn, nhưng cách đường chính không xa, phí thuê nhà cũng cao hơn một chút, nàng mang theo Thẩm Bình đi vào trong cửa hàng, nhưng đi vào một không gian khác, các âm thanh ồn ào bên tai đều biến mất.
Ngón tay di chuyển.
Bụi bặm trên kệ trong cửa hành nhanh chóng được dọn sạch, chỉ chốc lát sau toàn bộ cửa hàng đã thay đổi hoàn toàn.
Thẩm Bình đi đến phía sau quầy nhìn tu sĩ bên ngoài, rất có loại cảm xúc mới mẻ của chưởng quầy cửa hàng, theo bản năng hắn nhớ tới Trần chưởng quỹ của Tú Xuân các, khẽ thở dài một tiếng: "Cũng không biết cây hoè cổ thụ ở hậu viện kia thế nào..."