Trở lại tiểu viện ngõ Hội Tuyền.
Các thê thiếp đều chưa về từ Nam thành.
Hắn ngồi một mình ở sảnh đường nhắm mắt hồi tưởng lại lời của vị Hạ chấp sự kia nói, trong lòng chậm rãi dâng lên một cảm xúc hứng khởi, vất vả cần cù cày cấy mười năm, hắn chưa từng có chút lười biếng nào, cũng chưa từng do dự, cho dù mệt mỏi đến đâu cũng cắn răng kiên trì.
Hàn sương mưa tuyết.
Phơi nắng phơi gió.
Không có một khắc dao động đạo tâm nào.
Chính vì vậy, hắn mới có trình độ phù đạo như bây giờ.
Mà còn một tháng nữa chính là thời điểm hỏa luyện chân kim!
Bất ngờ mở mắt ra.
Thẩm Bình vung tay áo một cái, đi ra khỏi sảnh đường vào phòng chế phù.
Mặc kệ có thể cá chép hoá rồng hay không.
Hắn vẫn phải chuẩn bị đầy đủ.
......
Những ngày từ từ trôi qua.
Thẩm Bình ngoại trừ song tu, thời gian còn lại đều ở trong phòng chế phù, để mình có thể luôn giữ cảm giác quen thuộc với phù chú.
Cứ như vậy chớp mắt đã trôi qua một tháng.
Giờ Mão hôm nay.
Đầu tiên hắn cầu phúc tĩnh tâm, sau đó thay trường bào trắng thêu mới tinh đứng ở phòng chế phù, mà các thê thiếp cẩn thận giúp hắn sửa sang lại đầu tóc, lông mày, tút tát các khuyết điểm trên mặt, tiếp theo lại kiểm tra các nết nhăn trên trường bào mấy lần.
Thời gian còn lại.
Các thê thiếp ở bên cạnh Thẩm Bình làm bạn.
Vu Yến canh giữ ở cửa tiểu viện.
Các nàng biết hôm nay là ngày quan trọng nhất của phu quân.
Bầu trời dần xuất hiện những tia sáng.
Sương sớm tụ trên lá non mơn mởn của cây táo tản ra hương thơm.
Khi một tia sáng ban mai xuyên qua những đám mây và hạ xuống tiểu viện.
Truyền Tấn Phù của Thẩm Bình hơi rung động.
Giọng nói của Khúc chưởng quỹ rất nhanh đã vang lên.
"Khảo hạch tư cách khách khanh đặc biệt bắt đầu."
“Mời Thẩm phù sư đến Chân Bảo Các tiến hành khảo hạch!”
Thẩm Bình vẫn giữ nguyên tư thế đứng hít vào một hơi thật sâu.
Bước ra khỏi phòng chế phù.
Các thê thiếp đi theo phía sau.
Ngay khi bước ra khỏi tiểu viện.
“Phu quân!”
Vương Vân gọi Thẩm Bình lại.
Quay đầu lại.
Bỗng nhiên nhìn thấy Vu Yến, Vương Vân, Bạch Ngọc Dĩnh, Lạc Thanh hai tay nắm chặt thành quyền, vung vẩy về phía hắn.
"Cố lên!"
Hắn yên lặng bổ sung một câu trong lòng.
Sau đó cười dứt khoát đi về phía trước.
......
Chân Bảo Các.
Cánh cửa ngày xưa có đông đảo tu sĩ ra vào, hôm nay lại vắng vẻ không một bóng người.
Khúc chưởng quỹ đứng ở cửa chờ đợi.
Nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, hắn cười vội vàng nghênh đón.
"Khúc tiền bối."
“Sao có thể phiền ngài tự mình nghênh đón, tại hạ thực không dám!”
Thẩm Bình liên tục cười khổ.
Khúc chưởng quỹ lắc đầu, "Thẩm phù sư, hôm nay ngươi chỉ cần nhớ kỹ một chuyện là được, nghiêm túc tập trung toàn lực thông qua khảo hạch, bất cứ chuyện gì khác cũng không nên để ở trong lòng.”
Cuối cùng hắn lại nói, "Đừng để bị ảnh hưởng.”
“Đi!”
Khúc chưởng quỹ mang theo Thẩm Bình bước qua cánh cửa.
Ào ào.
Gần như ngay lập tức.
Từng ánh mắt tập trung về phía hắn.
Không có chút khí tức nào, càng không có bất kỳ linh áp nào.
Nhưng Thẩm Bình lại cảm nhận được áp lực nặng nề như ngọn núi.
Khách khanh tam đẳng phân biệt đứng ở hai bên.
Nhìn hắn với một nụ cười.
Một đường đi theo Khúc chưởng quỹ vào, vừa mới bước đến hậu viện, cái loại áp lực này chợt gia tăng vạn lần.
Khách khanh nhị đẳng.
Khách khanh nhất đẳng.
Thậm chí ngay cả Kim Đan chân nhân Hạ chấp sự cũng đứng ở cửa sảnh tiểu viện.
Trong ánh mắt bọn họ có tò mò, có ý cười, càng có nghi hoặc, cũng có khinh thường.
Tất cả các loại cảm xúc chồng lên nhau.
Mặc dù không có một chút khí tức nào, không có một chút thanh âm.
Nhưng loại yên tĩnh này lại làm cho Thẩm Bình cứ mỗi khi tiến lên một bước đều giống như đặt chân lên núi đao biển lửa.
Khúc chưởng quỹ dẫn đường ở phía trước.
Nhưng Thẩm Bình lại hiểu được câu nói kia của đối phương lúc trước là có ý gì.
Đừng bị ảnh hưởng.
Đối mặt với áp lực thầm lặng này.
Một tu sĩ Luyện Khí như hắn làm sao có thể không bị ảnh hưởng được.
"Không có ai."
"Bọn họ đều không phải là người."
Trong lòng Thẩm Bình không ngừng tự nhủ, hắn nhìn về phía Khúc chưởng quỹ, không khỏi thầm nghĩ nếu là Mộc Cấm thì tốt rồi.
Gian nan đi đến cửa hội trường.
Hạ chấp sự mỉm cười nói một câu, "Đi vào đi.”
Khúc chưởng quỹ đứng bên cạnh vươn tay làm ra một động tác mời.
Thẩm Bình gật đầu bước vào.
Ngoài dự đoán, trong sảnh đường lại có một mỹ phụ, khóe môi nàng mang theo nụ cười nhạt, mặc trường bào cổ tròn màu nâu tím thêu mây bằng tơ bạc, dáng người xinh đẹp nổi bật không thể nghi ngờ.
Nàng đứng lên đi vài bước, hình dáng tròn trịa kia khẽ run lên, "Thẩm khách khanh, ta phụ trách khảo hạch tư cách khách khanh đặc biệt lần này, toàn bộ hành trình kế tiếp ta đều sẽ đi bên cạnh ngươi, có thắc mắc gì, ngươi đều có thể hỏi.”
"Đi theo ta."