TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 182: Gặp lại Bạch Ngọc Tu

Thẩm Bình nghi hoặc nói, "Chuyện này, bái sư là chuyện tốt, lấy tu vi của hai vị tiền bối, lại có giao tình với Sùng tiền bối, hẳn là không khó mới phải?”

Có thể được mời đến yến tiệc.

Khẳng định ít nhiều cũng có quen biết với Sùng Tật.

Phó tiền bối cười khổ một tiếng, nói thẳng, "Thẩm đạo hữu, Sùng tiền bối thu đệ tử yêu cầu không quá hà khắc, chỉ có một điểm, tướng mạo bình thường.”

Thẩm Bình theo bản năng liếc mắt nhìn qua, ánh mắt liếc thấy cô gái len lén đứng ở khung cửa lắng nghe, khóe miệng hắn giật giật, rất muốn nói một câu nữ mười tám thay da đổi thịt, thêm vài năm nữa chưa chắc sẽ đáng yêu như bây giờ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Nghiêm túc suy nghĩ một chút, hắn trả lời: "Vài năm nữa Sùng tiền bối mới trở về, đến lúc đó tại hạ nếu gặp Sùng tiền bối sẽ thử mở lời, có thể bái sư hay không, hai vị tiền bối vẫn không nên ôm quá nhiều kỳ vọng.”

Trực tiếp từ chối hơi xấu hổ.

Thẩm Bình chỉ có thể uyển chuyển nói ra lời này.

Cũng may đôi đạo lữ Trúc Cơ này cũng hiểu, không tiếp tục đề tài này nữa.

Mười ngày sau hôm uống rượu.

Lúc Thẩm Bình đang chế phù, bỗng hắn nhận được một tin tức cực ỳ ngoài ý muốn.

Hắn dừng bút, nhìn Truyền Tấn Phù loé ra, "Xuân Mãn Uyển tới.”

Đức Vọng Lâu.

Tửu lâu nổi danh ở Thanh Dương thành, có thể ra vào nơi này phần lớn đều là Trúc Cơ cùng một bộ phận tu sĩ có quan hệ bối cảnh, tán tu Luyện khí rất ít khi đến những nơi như thế này.

Hôm nay Thẩm Bình lại đến.

Đây là lần thứ ba hắn đến Đức Vọng Lâu.

Tại một cái bàn ở vị trí gần cửa sổ, lúc này đã có một nam tử mặc áo bào đen đang ngồi, khác biệt là lần này hắn không đeo mặt nạ huyết sắc quen thuộc kia.

Sau khi ngồi xuống.

Bên tai Thẩm Bình vang lên giọng nói, "Nghe nói nơi này rất đắt tiền.”

"Đắt nhưng đáng giá."

Hắn trả lời một câu, sau đó rót đầy ly rượu trên bàn, nghiêm túc nói: "Lần trước có thể an toàn rời khỏi đầm lầy Vân Sơn, cảm ơn ngươi rất nhiều.”

Nói xong hắn uống một hơi cạn sạch.

Nam tử mặc áo bào đen có khuôn mặt bình thường, nhưng khóe mắt lại có điểm giống với Bạch Ngọc Dĩnh, hắn cũng uống hết ly rượu, lắc đầu nói, "Tiền bối khách khí, chuyện ta làm không đáng là gì, tiền bối có thể đưa tỷ tỷ ta rời đi trước, phần ân tình này ta vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.”

Thẩm Bình nở nụ cười một chút, chắp tay nói, "Tại hạ Thẩm Bình, khách khanh Chân Bảo Các.”

Tu sĩ mặc áo bào đen bừng tỉnh, cũng nở nụ cười, "Bạch Ngọc Tu, thành viên Huyết La Vệ, Xuân Mãn Uyển.”

Nghe vậy, Thẩm Bình cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lần trước Bạch Ngọc Tu có thể lên phi thuyền màu tím, đã thế còn có thể tới bắt chuyện trong thời khắc quan trọng, để tu sĩ Trúc Cơ kia cũng phải nể mặt một lần, hiển nhiên địa vị ở Xuân Mãn Uyển không phải ngoài rìa nữa.”

Hai người trầm mặc một chút.

Bạch Ngọc Tu lại rót đầy hai ly rượu.

"Có muốn sắp xếp thời gian gặp tỷ tỷ ngươi một lần không? Nàng rất nhớ ngươi đấy.”

"Không cần, thân phận như ta tuyệt đối không thể có vướng bận, hơn nữa lần này ta đến Thanh Dương thành chỉ có thể ở đây vài canh giờ.”

Giọng nói Bạch Ngọc Tu trầm thấp, sau đó từ trên người lấy ra một viên ngọc giản, "Thẩm tiền bối giúp ta giao cho tỷ tỷ, về sau chúng ta cố gắng ít gặp mặt, vào lúc cần thiết ta sẽ xuất hiện.”

Hắn ngửa đầu uống hết ly rượu, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhìn bóng lưng áo bào đen.

Thẩm Bình khẽ thở dài một tiếng, mỗi người đều không dễ dàng gì, Bạch Ngọc Tu nói rất ít, nhưng đáy lòng chôn giấu sự quan tâm đối với tỷ tỷ Bạch Ngọc Dĩnh, trong mắt càng lộ ra khát vọng muốn gặp mặt, nhưng Bạch Ngọc Tu không dám.

Xuân Mãn Uyển là thế lực gì.

Bạch Ngọc Tu còn rõ hơn cả hắn, nếu đã làm như vậy, chắc chắn cũng có lý do của nó.

Nâng ly lên.

Thẩm Bình nhìn đường phố phồn hoa bên ngoài cửa sổ, ước chừng qua thời gian tầm nửa chén trà, chén rượu mới thấy đáy.

Mà nửa canh giờ sau.

Tại một cửa hàng khiêm tốn ở Nam thành.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên ba chữ phía trên.

Xuân Mãn Uyển.

Khúc chưởng quỹ từng khuyên hắn ít tiếp xúc với thế lực như vậy, mặc dù có liên hệ, cũng phải chú ý nhiều hơn, để tránh bị lừa.

Nhưng hắn vẫn đến.

Bước qua cánh cửa nồng nặc mùi son phấn quen thuộc, nhìn lướt qua, số lượng tu sĩ chờ đợi ở trước quầy có không ít, trong đó có ba bốn vị đều là Luyện Khí tầng tám, tu sĩ có nhu cầu ở trong Thanh Dương thành có không ít.

Chỉ chốc lát sau.

Tằng bà bà lắc lư vòng eo khoa trương của mình đưa tiễn một vị tu sĩ rời đi, ánh mắt của nàng liếc đến Thẩm Bình, trên khuôn mặt chồng chất son phấn càng nở nụ cười tươi rực rỡ, "Ai ôi, ta vừa đến Thanh Dương thành, Thẩm phù sư đã đến ủng hộ, quả thực làm cho người ta vui mừng không thôi, mau mời vào!”